Cận Tri Thận hẹn gặp khách hàng, vừa vào cửa là đi thẳng về phía bàn đã đặt trước. Anh không nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, nhưng trợ lý của anh lại tinh mắt trông thấy cô.
“Chủ tịch, người kia là cô Giang đúng không?”
Cận Tri Thận nhìn theo thì trông thấy bóng dáng quen thuộc kia. Thế rồi anh sững ra vì không chỉ có Giang Tiêu Tiêu mà còn có một người đàn ông ngồi phía đối diện vừa nói vừa cười với cô, không biết là đang bàn chuyện gì.
Cận Tri Thận nhíu mày, hỏi bằng giọng cuốn hút: “Đó là ai?”
Người trợ lý mông lung: “ Chủ tịch, tôi có cần qua đó hỏi thăm không?”
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Cận Tri Thận gật đầu đồng ý.
Trợ lý vừa đi thì đối tác Cận Tri Thận muốn hẹn gặp cũng tới. Trong lúc hai người ăn cơm, chốc chốc Cận Tri Thận lại nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu. Bởi vì biết cô gái ngồi cạnh Giang Tiêu Tiêu là trợ lý của cô nên anh tưởng cô đi gặp khách hàng
Nhưng mà nghĩ kỹ thì vết thương của cô ấy mới khỏi, Tô San không thể nào giao việc cho cô ngay được! Cận Tri Thận sinh lòng nghi ngờ. Một lát sau, trợ lý quay lại với vẻ mặt khó tin.
Cận Tri Thận cắt ngang cuộc nói chuyện mà hỏi trợ lý: “Có chuyện gì?”
Khách hàng cũng không dám lên tiếng, dù sao người ngồi trước mặt cũng là Cận Tri Thận, anh ta nào dám tỏ thái độ không hài lòng.
Trợ lý do dự không biết có nên nói với Chủ tịch của mình không. Cận Tri Thận liếc cậu ta, lạnh lùng ra lệnh: “Nói mau!”
Giọng điệu mất kiên nhẫn của anh khiến trợ lý sợ hãi, anh ta vội nói: “Thưa Chủ tịch, cô Giang đi xem mắt.”
Nhất thời Cận Tri Thận còn tưởng mình nghe nhầm. Xem mắt ư?
“Cô ấy xem mắt hay trợ lý của cô ấy xem mắt?” Cận Tri Thận thầm nghĩ có lẽ cô đi xem mắt cùng với trợ lý.
“Là cô Giang.” Trợ lý căng thắng trả lời.
Anh ta cũng rất tuyệt vọng mà! Đi nghe ngóng thế nào lại hay tin Giang Tiêu Tiêu muốn xem mắt. Cô Giang à, Chủ tịch của chúng tôi đã làm gì có lỗi với cô mà cô phải đi xem mắt vậy?
Cái chính là cô xem mắt thì xem, cớ sao lại chọn trúng nhà hàng này để rồi Chủ tịch của tôi bắt gặp, bây giờ Chủ tịch biết rồi… Trợ lý hối hận vì mình đã lanh mồm lanh miệng, sao tự dưng lại gợi ý đi nghe ngóng xem cô Giang đến đây làm gì cơ chứ.
Nghe trợ lý nói xong, sắc mặt Cận Tri Thận lập tức tối sầm trong nháy mắt. Anh híp mắt nhớ lại, sáng nay Giang Tiêu Tiêu nói cô có việc bận, bận đi xem mắt hả?
Trợ lý sợ hãi nhìn vẻ mặt của Cận Tri Thận, anh ta có cảm giác Chủ tịch của mình muốn qua đó đánh cho người đàn ông kia một trận.
Ngay cả khách hàng cũng cảm thấy bất thường. Anh ta thắc mắc có chuyện gì xảy ra, ai muốn xem mắt? Đương nhiên dù có thắc mắc anh ta cũng không dám hỏi vì lúc này Cận Tri Thận trông rất đáng sợ.
Giang Tiêu Tiêu đang cúi đầu dùng bữa thì lời mờ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau gáy mình làm cô ớn lạnh. Bởi vậy cô quay lại nhìn, nhưng vì cách đến mấy chiếc bàn nên cô cũng không nhìn thấy gì.
Là ảo giác của cô ư? Sao cô cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm nhỉ? Giang Tiêu Tiêu bất giác nhíu mày.
Lúc này cô không ngờ Cận Tri Thận cũng đang đây và biết chuyện cô đi xem mắt. Duyên phận giữa hai người kỳ lạ như vậy đó!
Dường như Vệ Kình Phong cũng cảm thấy Giang Tiêu Tiêu hơi là lạ, bèn ần cần hỏi han: “Cô bị sao thế?”
“Tôi không sao.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu.
Ba người ăn xong, khi phục vụ tính tiền Giang Tiêu Tiêu muốn mình thanh toán hết hoặc chia A-A, dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ.
Vệ Kình Phong bật cười: