Thẩm Thục Lan đau lòng nhìn con gái, bèn vội vàng che chở.
“Chuyện này không thể trách Tình Tình được! Nếu không phải Giang Tiêu Tiêu làm chuyện hư hỏng như vậy thì đã chẳng ra nông nỗi này. Hơn nữa, sớm muộn gì người có ý đồ riêng cũng điều tra ra chuyện này. Trước đây chỉ hứa miệng thôi, nếu chúng ta nói ra thì Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng làm gì được.”
“Đủ rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện đó nữa, nếu không ba sẽ không tha cho con đâu.”
Giang Chấn giận dữ rời đi, để lại Thẩm Thục Lan ở đó luống cuống.
“Được rồi Tình Tình, con hãy nghe lời ba, sau này đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Phải chăm sóc mình thật tốt, mẹ sẽ khuyên nhủ ba con.”
Nói xong bà ta vội vã đuổi theo Giang Chấn.
Sau khi hai người đi rồi, Lam Quân Hạo cũng vào phòng sách luôn.
Giang Tình Tình ngồi lại số pha một lát rồi cũng theo vào phòng sách, kéo tay Lam Quân Hạo thỏ thẻ: “Anh Quân Hạo, anh còn giận ư?”
Từ lúc ra viện về nhà, Lam Quân Hạo vẫn luôn lạnh nhạt với mình, vừa nãy còn nói hết cho ba trong khi biết rằng nếu ba biết chuyện sẽ mắng mình.
Lam Quân Hạo chăm chú đọc tài liệu trong tay, không để ý tới Giang Tình Tình.
Mình đã nhún nhường nhận sai mà đối phương vẫn giữ nguyên thái độ. Thấy vậy, Giang Tình Tình không kìm được tức giận, bây giờ cô ta bắt đầu nghi ngờ nếu không có đứa con, có lẽ Lam Quân Hạo sẽ đề nghị ly hôn!
Rõ ràng là trước kia Lam Quân Hạo không như vậy, nhưng dường như anh ta đã dần thay đổi kể từ khi Giang Tiêu Tiêu xuất hiện.
Hôm qua ở bữa tiệc anh ta còn bảo vệ Giang Tiêu Tiêu, điều đó khiến Giang Tình Tình càng giận hơn. Vì thế cô ta chất vấn: “Anh Quân Hạo, có phải anh vẫn nhớ thương Giang Tiêu Tiêu không? Vì em muốn làm cô ta bẽ mặt nên anh mới giận đúng không?”
Càng ngày Giang Tình Tình càng nghi ngờ Lam Quân Hạo không thích mình mà muốn quay lại với Giang Tiêu Tiêu.
“Giang Tình Tình, em có biết mình đang nói gì không?” Giọng nói của Lam Quân Hạo lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
Giang Tình Tình cười lên: “Em nói sai à? Nếu không phải vậy thì tại sao hôm qua ở bữa tiệc tại sao anh lại ngăn không cho em tiết lộ bí mật? Là vì anh muốn bảo vệ cô ta, anh vẫn còn nhớ nhung cô ta. Được rồi anh Quân Hạo, nếu anh vẫn còn thích cô ta thì đi tìm cô ta đi! Em và đứa con trong bụng không cần anh quan tâm.”
Lam Quân Hạo cảm thấy Giang Tình Tình ngày càng vô lý, muốn tranh cãi với cô ta nhưng lại sợ đứa nhỏ tổn thương, cuối cùng tức quá bèn sập cửa bỏ đi.
Hành động này của anh ta khiến Giang Tình Tình càng giận hơn, cô ta gạt hết giấy tờ trên bàn xuống đất.
“A a a a! Giang Tiêu Tiêu, mày là ả đàn bà đê tiện!”
Tối qua vẫn chưa nói ra chuyện kia, Giang Tình Tình rất không cam lòng.
Xem ra sau này cô ta không thể nói cho người nhà họ Cận biết chuyện này, nếu không ba sẽ không tha cho cô ta.
Giang Tình Tình nghiến răng ken két, nhưng ngẫm lại thì mình nói bí mật này cho Tô Uyển Ương biết rồi, dù mình không tiết lộ thì Tô Uyển Ương cũng không chịu để yên.
Nghĩ đến đây, cô ta cong môi nở nụ cười đắc ý.
Giang Tình Tình tin chắc rằng sớm muộn gì cũng có một ngày Giang Tiêu Tiêu trắng tay, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ trả lại tất cả những gì mình đang phải chịu.
Trong khi đó, Giang Tiêu Tiêu nghỉ ngơi ở nhà một ngày, đến tối Cận Tri Thận dẫn theo Tiểu Bảo tới.
Cậu nhóc còn cầm một bó hoa cẩm chướng rất