Hôm nay Tiểu Bảo được Cận Tri Dực đón, cho nên Cận Tri Thận tới thắng công ty đón Giang Tiêu Tiêu sau giờ tan làm. Hai người chơi ở ngoài rất lâu, nào là ăn cơm, nào là dọa phố, nào là xem phim… giống như các cặp tình thân khác.
Tuy đó chỉ là những việc rất bình thường song Giang Tiêu Tiêu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Đến mười hai giờ, hai người vốn định về nhà nhưng Giang Tiêu Tiêu đói bụng nên bọn họ ăn khuya rồi mới về.
Họ ăn đồ nướng ở một quán ven đường. Giang Tiêu Tiêu rất vui vì có chủ tịch Cận oai phong lẫm liệt ăn xiên nướng cùng mình.
“Cận Tri Thận, trước đây anh có ăn mấy món này không?”
Cận Tri Thận lắc đầu.
Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói đây là lần đầu tiên ăn mấy món này, nụ cười càng thêm xán lạn: “Vậy tại sao anh lại chịu đến đây?”
Cận Tri Thận uống nước, thản nhiên trả lời: “Bởi vì đi cùng em.”
Trái tim Giang Tiêu Tiêu đập điên cuồng, tại sao lúc nào người đàn ông này cũng hấp dẫn như vậy chứ! Cô chỉ đành ăn uống để che giấu tâm trạng hoảng loạn. net
Cận Tri Thận khẽ cười.
Sau khi ăn uống no đủ, Cận Tri Thận thanh toán rồi hai người nắm tay bước chầm chậm về nhà. Giang Tiêu Tiêu vẫn hơi ngượng ngùng khi tiếp xúc với Cận Tri Thận, ví dụ như nắm tay hay hôn môi nhưng không từ chối, thỉnh thoảng còn đáp lại anh.
Mấy ngày qua Giang Tiêu Tiêu đã nghĩ thông suốt ròio, nếu như sau này bọn họ thật sự phải xa nhau thì tại sao không nhân lúc còn ở bên nhau mà chung sống thật vui vẻ để lưu lại những hồi ức đẹp.
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến đây, đang định lên tiếng song đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Là điện thoại của Cận Tri Thận, anh lấy ra xem thì thấy màn hình hiển thị tên của Tô Uyển Ương.
Cận Tri Thận thoáng khựng lại, bất giác nhìn sang Giang Tiêu Tiêu.
“Anh nghe máy đi! Nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?” Giang Tiêu Tiêu nói.
Ban đầu Cận Tri Thận không định bắt máy, nhưng giờ đã muộn rồi, lại nghe Giang Tiêu Tiêu nói vậy nên cuối cùng anh vẫn nghe máy. Đầu bên kia vang lên tiếng nói của nhân viên phục vụ.
“Chào anh! Xin lỗi cho tôi hỏi anh là bạn của chủ sở hữu số điện thoại này phải không? Cô ấy uống say ở quán bar chúng tôi, phiền anh tới đón cô ấy được không?”
Cận Tri Thận nhíu mày, mím môi đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Anh hỏi địa chỉ quán bar rồi cúp máy.
Cận Tri Thận kể lại đầu đuôi cho Giang Tiêu Tiêu, sợ cô để bụng nên định gọi cho trợ lý đi đón Tô Uyển Ương. Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu nói: “Chúng mình cùng đi nhé! Chỗ này cách quán bar không xa, hơn nữa giờ đã muộn rồi, không nên để Tô Uyển Ương chờ ở quán bar một mình.”
Dù sao hai người cũng là tình địch, thật ra Giang Tiêu Tiêu không thích Tô Uyển Ương nhưng cô cũng không để bụng chuyện này. Giang Tiêu Tiêu hiểu rõ tình cảm Cận Tri Thận dành cho mình, cũng biết chuyện khám thai ở bệnh viện lần trước chỉ là hiểu lầm, giữa anh và Tô Uyển Ương không có tình cảm gì.
Vả lại, Giang Tiêu Tiêu cũng không muốn Tô Uyển Ương xảy ra chuyện. Dù gì cô ta cũng là con gái của gia đình có quan hệ thân thiết với nhà Cận Tri Thận, không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.
Cận Tri Thận gật đầu, hai người xuất phát đến quán bar.
Khi họ đến quán bar, Tô Uyển Ương đã đứng chờ ở ven đường rồi. Thấy Cận Tri Thận tới, cô ta thẳng thừng ngó lơ Giang Tiêu Tiêu bên cạnh.
“Tri Thận, anh đến rồi! Em biết ngay là anh quan tâm em mà.”
Tô Uyển Ương cất lời. Nếu anh không quan tâm cô ta thì sẽ không chạy tới