Xe đi tới một nhà hàng Tây có không gian tao nhã yên tĩnh. Bởi vì hôm nay là lễ Thất Tịch nên các vị trí xung quanh có rất nhiều cặp tình nhân, tạo cho Giang Tiêu Tiêu cảm giác cô và Cận Tri Thận giống như một cặp đôi bình thường, giữa họ không có khoảng cách xa vời.
Cận Tri Thận nâm tay Giang Tiêu Tiêu đi tới bàn đã đặt trước, sau đó kêu phục vụ tới để gọi món.
Trời đã tối, nhà hàng năm trên tầng cao nhất, nhìn qua bức tường thủy tinh có thể ngắm cảnh đêm tươi đẹp bên ngoài. Hình ảnh này mới đẹp làm sao!
Trái ngược với không khí hài hòa giữa hai người họ, Tô Uyển Ương chi có đơn một mình đến quán bar uống rượu giải sầu
Vào ngày lễ Thất Tịch, người mình thích lại ở bên người khác, không ngờ một người đàn ông như Cận Tri Thận lại mua hoa cho Giang Tiêu Tiêu.
Tô Uyển Ương nhám nghien mất, lòng cực kỳ khó chịu nhưng không biết phải làm sao, có ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ngày càng khăng khít.
Lúc này, Mộ Vân Thâm tới. Tô Uyển Ương uống cạn ly rượu trên bàn, sau đó hờ hững liếc nhìn anh ta rồi lên tiếng: “Tại sao anh lại tới đây? Lần trước tôi đã nói rõ rồi mà”
Quả thật bây giờ Tô Uyển Ương không biết phải làm sao, nhưng dù vậy cô ta cũng không bao giờ từ bỏ Cận Tri Thận.
“Uyển Ương, em thật sự thích Cận Tri Thận đến vậy sao?”
Mấy hôm nay Mộ Vân Thâm thường xuyên trông thấy Tô Uyên Ương đến quán bar mua say và lần nào cũng thấy đối phương trở về trong trạng thái say rượu. Thấy người minh thích buồn bã không vui, Mộ Vân Thâm cũng cảm thấy vừa trống rồng vừa khó chịu.
“Đúng vậy, rất thích.
Cô ta thích Cận Tri Thận từ lâu lâm rồi, thậm chí sản lòng từ bỏ tất cả vì anh. Thế nhưng Cận Tri Thận không nhìn thấy những điểm tốt của cô ta mà chỉ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu thôi.
Tô Uyên Ương lại dốc cạn ly rượu trên bàn, Mộ Vân Thâm nhìn mà đau lòng, bèn thốt lên: “Uyển Ương, anh có thể giúp em.”
Tô Uyển Ương nhìn anh ta, lơ đãng hỏi: “Anh giúp tôi bằng cách nào?”
Cô ta nhếch môi cười giễu, ngay cả cô ta cũng bỏ tay thì Mộ Vân Thâm giúp kiểu gì? Vả lại, trên đời này làm gì có ai giúp người minh thích đến với người khác chứ?
Mộ Vân Thâm nghe cô ta hỏi vậy, ánh mắt trở nên u tối.
“Lần trước em nói mấy năm trước Giang Tiêu Tiêu từng sinh con đúng không?”
Tô Uyển Ương híp mắt nhìn Mộ Vân Thám.
“Gần đây anh tiến hành điều tra, kết quả là đứa trẻ kia đã ra đời, Giang Tiêu Tiêu để thuê cho người khác, điều đối phương rất bí ẩn, đến giờ anh vẫn chưa tra được gia đình thuê cô ta sinh con là ai, cũng không tìm thấy đứa bé đó. Nhưng mà…”
Ở một nơi khác, sau khi ăn tối xong, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận dạo bước về nhà.
Lúc họ về đến nhà, Tiểu Bảo đã ngủ rồi. Hai người lên tầng, đến lúc tạm biệt Giang Tiêu Tiêu mới tặng Cận Tri Thận đôi khuy măng sét hôm qua mua ở trung tâm thương mại.
Cận Tri Thận nhận quà rồi định mở ra luôn nhưng lại thấy Giang Tiêu Tiêu kiễng chân, vòng tay lên cổ anh, sau đó hôn nhẹ vào má anh.
“Lễ Thất Tịch vui vẻ! Hôm nay em rất vui. Em đi ngủ trước
đây, chúc anh ngủ ngon!”
Cận Tri Than thoáng ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu chủ động hôn anh, dù cho cô chỉ hôn vào má. Anh chưa kịp nói gì thì cô gái trước mặt đã chạy như bay về phòng.
Có trời mới biết Giang Tiêu Tiêu phải dốc hết can đảm mới dám làm vậy, cô cảm thấy cả đời này mình chưa từng dùng cảm như vậy bao giờ. Sau khi về phòng, Giang Tiêu Tiêu dựa vào cánh cửa, tim đập nhanh