Sau khi cúp máy, Cận Tri Dực bối rối một hồi, cuối cùng báo cáo: “Anh ơi, Tô San bảo gần đây chị dâu không có hạng mục nào cả, ngày nào cũng rảnh hết. Rõ rành rành là chị ấy nói dối!”
Cận Tri Thận nhíu mày, rõ ràng là cô có thời gian nhưng lại từ chối mình, chứng tỏ cô đang trốn tránh mình. Quả nhiên anh đoán không sai.
“Anh ơi, có cần điều tra không? Chắc là xảy ra chuyện gì đó nên chị dâu mới như vậy.”
“Ừ” Cận Tri Thận gật đầu chứ không từ chối, nếu anh không điều tra thì chỉ e Giang Tiêu Tiêu cũng chẳng nói cho anh biết nguyên nhân.
Cận Tri Dực nhận lệnh rồi rời khỏi văn phòng, cấp tốc sai người đi điều tra hành tung của Giang Tiêu Tiêu trong thời gian gần đây.
Hơn mười một giờ Cận Tri Thận vẫn còn làm việc, anh bực bội nghĩ rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu trốn tránh mình vì nguyên nhân gì?
Anh châm một điếu thuốc rồi chìm vào trầm tư, nghĩ mãi mà không có kết quả.
Trong khi đó, bên trong phòng riêng quán bar, Tô Uyển Ương và Mộ Vân Thâm đang cụng ly chúc mừng.
“Nghe nói Giang Tiêu Tiêu đã chuyển ra khỏi nhà Tri Thận rồi, cũng lẩn tránh anh ấy mấy hôm rồi. Kế hoạch của chúng ta đang tiến triển thuận lợi, cảm ơn anh.”
Tô Uyển Ương khẽ nhếch môi cười, tâm trạng chán nản suốt mấy ngày qua cũng chuyển biến tốt đẹp, nhất là sau khi biết chuyện Giang Tiêu Tiêu chuyển ra khỏi nhà Cận Tri Thận.
Cô ta đã nói là Giang Tiêu Tiêu mãi mãi không thể đến với Cận Tri Thận, chỉ cần chuyện kia tồn tại thì cô ta nằm chắc phần thắng, sớm muộn gì cô ta cũng giành lại Cận Tri Thận.
“Uyển Ương, em không cần khách sáo với anh.” Mộ Vân Thâm mim cười, giọng nói ôn tồn.
Lúc trước biết chuyện Giang Tiêu Tiêu từng sinh con, anh ta đã sai người điều tra chuyện năm đó và phát hiện Giang Tiêu Tiêu đẻ thuê vi tiền, nhưng không tra được đối phương là ai.
Không tìm được đứa trẻ kia, vậy thì bon họ đành phải tìm một đứa giả mạo. Tuy việc này có hơi mạo hiểm và sơ hở, nhưng tất thảy đều thuận lợi, bây giờ Giang Tiêu Tiêu không còn mặt mũi nào gặp Cận Tri Thận đúng như bọn họ đã dự đoán.
Mộ Vân Thâm nhìn Tô Uyển Ương tươi cười rạng rỡ như một nàng công chúa kiêu sa, anh ta cũng cười theo.
Cho dù Tô Uyển Ương không thuộc về mình, Mộ Vân Thâm cũng không muốn thấy cô ta buồn bã đau khổ. Anh ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì Tô Uyển Ương, thậm chí là trơ mắt nhìn cô ta bên người đàn ông khác. Chỉ cần được ở cạnh cô ta, chỉ cần cô ta vui vẻ là được rồi.
Dù phải trả giá thể nào cũng xứng đáng.
Lúc này, Lý An đi vào phòng.
“Chào cô Tô, chào anh Mộ, tôi đã liên lạc với cô Giang, cô ta hẹn ngày mai gặp mặt.”
Khóe môi Tô Uyển Ương khẽ cong lên, cô ta dan do: “Anh dẫn đứa nhỏ kia đi gặp cô ta, nhở phải cấn thận đó, đừng để xáy ra rắc rối gì.”
“Tôi biết rồi cô Tô.” Lý An đáp.
Tô Uyển Ương và Mộ Vân Thâm lại nâng ly chúc mừng lần nữa.
Hôm sau Giang Tiêu Tiêu tới nhà hàng đợi rất lâu, Lý An mới dắt một bé trai tầm năm tuổi đến.
Trông thấy Głang Tiêu Tiêu, cậu bé lập tức nhào vào lòng cô, cất tiếng gọi non nớt đầy kích động: “Mẹ ơi!”
Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu không hề vui mừng khi nghe thấy tiếng “mẹ” này mà ngược lại cô rất bình tĩnh. Đây là đứa con cô mong nhớ suốt bao năm ròng cơ mà! Giang Tiêu Tiêu cũng không biết tại sao lại như vậy.
Cô quan sát cậu bé trước mặt. Bé rất đáng yêu, mặt tràn đầy vui mừng và kích động.