Nếu biết trước thì cô đã không chạy đi rồi.
Trong lòng vừa tự trách vừa áy náy, cô vội cất bước vượt qua đống đồ bừa bộn đi tới trước mặt Tiểu Bảo, ôm bé từ dưới đất lên.
Cơ thể bé vẫn mềm mại như trước, nhưng lại lạnh kinh người.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện điều hòa trong phòng mở nhiệt độ rất thấp.
Cận Tri Thận cũng phát hiện ra điều này, lập tức tắt điều hòa.
Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo ngồi lên giường, vừa kiếm tra xem bé có bị thương hay không, vừa kéo chăn bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của bé.
Tiểu Bảo không động đậy tí nào, để mặc Giang Tiêu Tiêu bận rộn.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Giang Tiêu Tiêu mới ngồi xổm trước mặt bé, chạm tay vào mặt bé. “Cục cưng ơi, con có ổn không? Còn nhận ra cô không? Cô là cô Tiêu Tiêu nè!”
Tiểu Bảo không lên tiếng nhưng hàng mi run rẩy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Giang Tiêu Tiêu kìm nén sự lo lắng trong lòng, đưa tay ôm bé ngồi lên đùi mình rồi nói tiếp: “Con sao thế? Nói chuyện với cô Tiêu Tiêu được không?”
Tiểu Bảo mở đôi mắt to tròn nhìn cô, một lát sau vành mắt bỗng đỏ lên.
Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức hoảng hốt: “Sao con lại khóc? Có phải con buồn vì cô bỏ con lại nhà hàng, một mình chạy đi không? Cô giải thích với con được không?”
Tiểu Bảo mếu máo, đột nhiên vùi đầu vào lòng Giang Tiêu Tiêu khóc ầm lên.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, vừa luống cuống ôm bé vừa dỗ dành: “Con đừng khóc, cô xin lỗi, xin lỗi con.”
Cận Tri Thận lắng lặng đứng bên cạnh nhìn, cũng không ngăn cản, có điều ánh mắt anh nhìn Tiểu Bảo hàm chứa vẻ suy tư. ít nhiều gì anh vẫn hiểu con trai mình.
Mặc dù thỉnh thoảng bé cũng giận lẫy, nhưng không gây sự vô cớ, tối nay bé hành động như vậy ắt phải có nguyên nhân nào đó.
Lúc anh đi tìm Giang Tiêu Tiêu, bé vẫn bình thường, có lẽ vấn đề nằm trong khoảng thời gian Cận Tri Dực đưa bé về.
Nhân lúc Giang Tiêu Tiêu đang dỗ dành Tiểu Bảo, Cận Tri Thận dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Cận Trị Dực và Thẩm Mộ Bạch đang chờ bên ngoài, vừa trông thấy Cận Tri Thận, bọn họ đã hỏi ngay: “Sao rồi? Tiểu Bảo có bị thương không? Có cần gọi bác sĩ đến đây không?”
Cận Tri Thận tiện tay đóng cửa, để Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo ở bên trong, sau đó trả lời: “Đừng lo, không sao.”
Cận Tri Dực thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trái tim cũng trở lại lồng ngực. Ngay sau đó, anh ta nghe thấy anh trai hỏi: “Tối nay về nhà, chú có nói gì với Tiểu Bảo không?”
Cận Tri Dực mờ mịt: “Hả? Đâu có đâu! Em chẳng nói gì cả.” “Nghĩ kỹ rồi trả lời câu hỏi của anh.”
Giọng điệu của Cận Tri Thận mang ý cảnh cáo.
Cận Tri Dực lại thấp thỏm, dè dặt đáp: “Em… em không nói gì thật mà! Tối nay, sau khi anh đi, em đưa cục cưng Tiểu Bảo về nhà, cũng chỉ nói mấy câu trên đường thôi.” “Nói những gì?” Cận Tri Thận hỏi đến cùng.
Cận Tri Dực nhíu mày nhớ lại: “Cũng chắng có gì. Em hỏi thằng bé đã xảy ra chuyện gì, sau đó Tiểu Bảo kể lại chuyện cô Giang chạy đi. Thế rồi em bảo: ‘Hả, cô ấy không cần ba con cháu nữa à? Vậy là bây giờ ba cháu đang theo đuổi người ta sao…”
Nói đến đây, cậu hai nhà họ Cận đột ngột dừng lại, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, mồ hôi lạnh túa ra.
Thẩm Mộ Bạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Bận bịu hồi lâu, hóa ra vấn đề bắt nguồn từ chỗ cậu à?”
Cận Tri Thận híp mắt lại, ánh mắt nhìn em trai cực kỳ đáng sợ.
Cận Tri Dực sởn tóc gáy, vội vàng giải thích: “Anh ơi, em không cố ý đâu, lúc đó em chỉ buột miệng nói vậy thôi, em… Em cũng không ngờ một câu nói lại có thể ảnh hưởng lớn đến Tiểu Bảo như vậy..”
Cận Tri Thận nhấc chân đạp anh ta một phát không lưu tình, sau đó quát to: “Cút đi quỳ trước mặt tổ tiên cho anh. Trời chưa sáng chưa được đứng lên!”
Dứt lời anh xoay người đi vào phòng, không cho em trai mình cơ hội kêu oan.
Cận Tri Dực nhào về phía trước: “Anh ơi…” Nhưng đáp lại anh ta chỉ có một cánh cửa.
Thẩm Mộ Bạch đứng bên cạnh vỗ vai anh ta tỏ ý thông cảm: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì anh cậu chỉ bắt cậu quỳ một đêm chứ không chặt chân cậu đi. Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn thực hiện, đừng tiếp tục