Giang Tình Tình dừng bước ngay lập tức, lại ngồi vào trong xe.
Lúc này, Lam Quân Hạo đã ôm Giang Tiêu Tiêu ra đến ngoài khu.
Hiện giờ cô đã bất tỉnh, yếu ớt tựa vào lòng anh ta, khuôn mặt ngủ mê man không còn sự kháng cự và phòng bị như trước, lộ ra vẻ xinh đẹp tinh tế.
Gương mặt vừa mong manh vừa quyến rũ đẹp như tranh vẽ.
Dáng vẻ lúc này giống hệt sáu năm trước.
Khi ấy, cô thông minh, ngoan ngoãn, dễ khống chế, dễ thao túng.
Nhưng hiện giờ…
Nhớ đến sự ngỗ ngược, những lời giễu cợt và vẻ chán ghét của Giang Tiêu Tiêu, Lam Quần Hạo cảm thấy không thể nào chịu đựng được, một chút áy náy chẳng dễ gì mới dâng lên trong lòng anh ta cũng tan biến.
“Mở cửa.” Anh ta lạnh giọng ra lệnh cho hai vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ nghe lệnh, ngay lập tức tiến lên mở cửa xe ghế sau.
Lam Quân Hạo khom lưng đặt Giang Tiêu Tiêu vào trong xe, sau đó định đứng dậy.
Nào ngờ một tiếng ‘Rầm’ bỗng vang lên bên tai.
Anh ta tức khắc ngẩng đầu lên, vừa khéo chứng kiến hình ảnh hai vệ sĩ của mình bị đá bay rồi nên mạnh lên thân một chiếc xe gần đó.
Lam Quân Hạo ngây người, ngay sau đó anh ta cảnh giác xoay đầu ra nhìn thì liếc thấy một bóng người tiến đến gần..
Anh ta hoàn toàn chưa kịp trông thấy rõ thì đã cảm thấy phần bụng bị đánh mạnh.
Đối phương cực kỳ hung hăng, vừa xông lên đã đạp anh ta một cú.
Cú đá ấy nặng đến mức nội tạng của anh ta gần như lệch khỏi vị trí cũ, anh ta nằm co ro trên mặt đất thở dốc vì quá đau.
Người tới chính là Cận Tri Thận.
Anh vốn đang đến đón Giang Tiêu Tiêu về ăn cơm như đã hẹn. Nhưng lúc đang đi trên đường lại nhận được điện thoại của Cận Tri Dực, nói là công ty xuất hiện tình huống khẩn cấp, thế là anh đành phải chờ anh ta rồi cùng đi, vậy nên mới đến muộn vài phút.
Nhưng anh không tài nào ngờ được mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế này!
Cơn giận của Cận Tri Thận lên đến đỉnh điểm, giống như báu vật mình nâng niu cất giữ bị người khác đánh cắp.
Nhất là khi thấy cô gái mình thương hôn mê bất tỉnh, ánh mắt anh trở nên lạnh giá, nhìn về phía Lam Quân Hạo như nhìn một người chết.
“Cậu Lam!”
Cuối cùng lúc này vệ sĩ còn lại của Lam Quân Hạo cũng hoàn hồn, tức khắc định tiến lên bảo vệ cậu chủ của mình.
Thế nhưng anh ta vừa mới bước chân lên đã bị người nào đó kéo cổ áo lại, bên tai vang lên một giọng nói hờ hững: “Người anh em này, tôi khuyên anh đừng xông lên tìm chết thì hơn! Anh không phải đối thủ của anh ấy đâu.”
Lần này vệ sĩ áo đen phản ứng rất nhanh, anh ta trở tay tung một cú đấm về phía đối phương.
Người phía sau giống như đã đoán trước được, ngay lập tức dịch bước chân ung dung tránh thoát đòn tấn công này, hơn nữa còn thừa cơ giơ tay lên nắm cánh tay vệ sĩ rồi giật mạnh.
Vệ sĩ mất thăng bằng, bổ nhào về phía anh ta.
Cận Tri Dực cười nửa miệng, đột nhiên anh ta lên gối vào bụng đối phương…
Vệ sĩ áo đen gào lên một tiếng đầy thảm thiết, sau đó ngã gục xuống đất, cơ thể co quắp biến thành con tôm thứ hai ở đây.
“Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng không biết xấu hổ đi làm vệ sĩ à?”
Cận Tri Dực vừa phủi tay ra vẻ khinh thường vừa lắc đầu nói với vẻ thất vọng tràn trề.
Bấy giờ cơn đau của Lam Quân Hạo vẫn chưa dịu lại, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu bị người kia ôm ra khỏi xe.
Cận Tri Thận kiểm tra tình trạng của cô một cách cẩn thận, phát hiện cô chỉ bị đánh ngất thì mới yên tâm, thế nhưng cơn thịnh nộ lại dâng lên trong lòng anh.
Người của anh mà Lam Quân Hạ cũng dám động vào?
Ánh mắt Cận Tri Thận tối mịt, anh ôm Giang Tiêu Tiêu bước đến chỗ Lam Quân Hạo.
Anh nhìn xuống đối phương, sự lạnh lẽo vĩnh viễn không tan biến bao bọc xung quanh, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, khí phách và uy thế cùng tồn tại, gần như chỉ cần một ánh nhìn cũng đã khiến người ta kìm lòng không đặng mà sinh lòng kính sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng.