Bị một người phụ nữ đưa về nhà rồi Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cô chưa kịp phản ứng lại thì Lý Thắng đứng bên cạnh đã liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cô.
Bất cứ ai ở đây cũng có thể nhận ra thái tử nhỏ rất thích Giang Tiêu Tiêu.
Nếu cô có thể mượn cơ hội này làm thân với cậu bé thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Giang Tiêu Tiêu không biết làm sao, đành phải bế cậu bé lên.
Dường như bé rất vui, bé ôm cô chặt hơn, hai mắt tròn xoe sáng ngời.
Giang Tiêu Tiêu thấy yêu lắm, bèn bế bé ra ngoài.
Lúc ra đến ngoài cửa, cô mới mỉm cười cảm ơn bé con: “Bé cưng à, vừa rồi cảm ơn con đã trút giận giúp cô nhé.”
“Không có gì ạ, một người phụ nữ đáng ghét mà thôi, bên cạnh ba con có đầy, con cũng quen rồi”
Giọng nói của cậu bé non nớt nhưng cũng hết sức ngang ngược.
Giống như ông cụ non vậy.
Giang Tiêu Tiêu buồn cười: “Con mới mấy tuổi mà đã quen rồi thế”
Bé con thở dài rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Hết cách rồi, ai bào ba con đẹp trai quá làm chỉ, những người phụ nữ đó cứ bâu lại như ruồi ấy, đáng ghét chết đi được.
Nhưng mà cô không giống bọn họ, cô vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, con thích cô lắm, vì thế… con định nuôi cô!”
Nghe cậu bé nói, Giang Tiêu Tiêu bước hụt chân một cái xém ngã, suýt chút nữa cô đã ngờ rằng mình bị lãng tai rồi.
Nuôi á?
Không ngờ cô lại bị một đứa con nít bốn, năm tuổi nói muốn nuôi mình!
Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô thầm nghĩ: Con biết ý nghĩa của từ ‘Nuôi’ này không mà dám nói muốn nuôi cô. Nhưng cô cũng không cho là thật, định bụng bế cậu bé xuống dưới rồi quay trở lại làm việc.
Thế nhưng bé con nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi: “Cô không nói gì tức là đồng ý rồi phải không?”
Giang Tiêu Tiêu bật cười: “Đúng vậy, cô đồng ý”
“Thật ư? Tốt quá, vậy lát nữa cô về nhà với con nhé.”
Bé con mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt trắng nõn cũng hây hây đỏ, trông đáng yêu không để đâu cho hết.
Khiến người ta chỉ muốn thơm một cái!
Nhưng Giang Tiêu Tiêu kiềm chế được, cô cảm thấy buồn cười: “Về nhà ấy hả? Ây…
không cần phải thế chứ?”
Bé con nghiêm mặt nói: “Cô đã đồng ý để con nuôi cô rồi, lẽ nào cô định đổi ý ư? Ba con nói, ai nói dối thì cái mũi sẽ dài ra đó”
Bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới nhận ra cậu nhóc này thật sự nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa.
Nhưng mà… thế này không bình thường lắm thì phải?
Bé còn nhỏ thế mà sao lại nói ra được cái từ nuôi” này vậy?
Người nhà họ Cận dạy con cái kiểu gì thế?
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi xuống dưới tầng.
Một chiếc siêu xe thuộc dòng Rolls-Royce đỗ trước cửa.
Vệ sĩ khom lưng đi lên trước mở cửa xe, bé con vẫn bám trên người Giang Tiêu Tiêu chờ đợi câu trả lời.
Bị bé nhìn chằm chằm, Giang Tiêu Tiêu hơi căng thẳng, cô vội nói: “Bé cưng à, chuyện này để sau nói được không? Lát nữa cô còn phải làm việc, con mau về nhà đi thôi, còn về việc nuôi cô ấy hả… khụ, sau này chúng ta hãng bàn lại nhé?”
“Không nhé nhiếc gì hết, cô đã đồng ý với con rồi, cô không được đổi ý” Thái độ của bé con hết sức kiên quyết.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng đau đầu, thầm trách