Nghĩ đến mẹ mình, Giang Tiêu Tiêu không kìm được nước mắt.
Cô có thể làm gì bây giờ?
Nói cho Cận Tri Thận, nhờ anh ấy giúp đỡ?
Nhưng mình đã nói sẽ cắt đứt liên hệ với anh ấy rồi, huống hồ đến lúc đó Giang Chấn thật sự làm gì mẹ mình thì…
Đúng lúc này, Thẩm Mộ Bạch ra ngoài ăn cơm xong trở lại bệnh viện thì thấy cô gái ngồi trước cổng, anh ta sững sờ, chắng phải là Giang Tiêu Tiêu đó sao, hơn nữa hình như cô nàng đang khóc.
Có chuyện gì thế nhỉ?
Thẩm Mộ Bạch không tiến lên chào hay hỏi thăm tình hình mà im lặng đi vào bệnh viện.
Mấy ngày nay anh ta cũng đã nghe Cận Tri Dực nói qua về tình hình của Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu.
Hôm nay Giang Tiêu Tiêu xuất hiện ở bệnh viện có lẽ là vì mẹ của cô ấy!
Nếu Thẩm Mộ Bạch nhớ không nhầm thì mẹ của Giang Tiêu Tiêu đang nằm ở khoa Ngoại thần kinh, anh ta suy nghĩ rồi đi đến bàn lễ tân của khoa này và dò hỏi: “Tình trạng của bệnh nhân phòng 203 hôm nay có vấn đề gì không?”
Y tá ngơ ngác nhìn gương mặt điển trai của Thẩm Mộ Bạch, sau khi hoàn hồn lại mới trả lời: “Dạ? Bác sĩ Thẩm, anh hỏi cô Phương Tuyết Mạn à, cô ấy vẫn khỏe, có điều chiều này đã được người nhà làm thủ tục chuyển viện đưa đi rồi.”
Thẩm Mộ Bạch nghe vậy thì cau mày.
“Chuyển viện?”
Y tá gật đầu, giở giọng buôn chuyện: “Đúng vậy! Vừa rồi con gái của bệnh nhân còn đến làm ầm ĩ một trận, nói là mẹ mình chỉ có một người thân duy nhất là mình, cô ấy chưa hề đồng ý chuyển viện, đòi bệnh viện cho mình một lời giải thích.”
Thẩm Mộ Bạch nhíu chặt lông mày hơn, anh ta mím môi, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Trưởng khoa Lý đến, nói cô ấy vô cớ gây rối, quấy rầy bệnh nhân khác nghỉ ngơi, rồi bảo bảo vệ đuổi người ta ra ngoài bệnh viện luôn, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không biết.”
“Này, này, này, bác sĩ Thẩm, anh khoan hãy đi, anh cho tôi số điện thoại được không? Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ báo cho anh biết.” Y tá nhin anh ta với ánh mắt si mê.
Thẩm Mộ Bạch không để ý đến đối phương, anh ta lạnh lùng đi ra khỏi khoa, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Cận Tri Thận.
Mà lúc này Cận Tri Thận vừa mới tiễn ông bà Cận đi, đang chuẩn bị đến phòng làm việc tiếp tục xử lý công việc, chuông điện thoại bỗng vang lên, anh nhấc máy nghe.
“A lô.”
“Tri Thận, cậu đoán xem tôi lại vừa gặp ai ở bệnh viện?”
Lại? Cận Tri Thận khẽ cau mày.
“Sao thế? Cô ấy đến bệnh viện làm gì?”
Bị bệnh ư? Xảy ra chuyện gì rồi?
“Cậu đừng lo, Giang Tiêu Tiêu không sao, nhưng hình như mẹ cô ấy bị người nào đó làm thủ tục chuyển viện đi rồi, cô nhóc đến bệnh viện náo loạn rồi bị bảo vệ đuổi ra.”
Càng nghe, sắc mặt Cận Tri Thần càng khó coi.
“Vừa rồi tôi thấy cô ấy ngồi khóc ở trước cổng bệnh viện đấy, chậc chậc, thật là đáng thương!”
Anh ta nói xong thì Cận Tri Thận cúp máy luôn, ngay lập tức anh cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra ngoài biệt thự.
Thẩm Mộ Bạch cầm di động mỉm cười, cái tên yêu vợ phát cuồng này mà ra tay thì không có việc gì là không giải quyết được.
Giang Tiêu Tiêu ngồi ở trước cổng bệnh viện khóc một lúc rồi mới lau nước mắt đứng dậy, không được, không thể cứ tiếp tục như thế được, mình phải lên tinh thần.
Nghĩ rồi Giang Tiêu Tiêu dứt khoát gọi điện báo cảnh sát.
Mẹ cô bị Giang Chấn mang đi trái phép, nếu bà xảy ra vấn đề gì thì ông ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Chỉ dựa vào bản thân cô thì không thể tìm ra mẹ đang ở đâu, hiện tại cũng chỉ có thể làm to chuyện lên thôi.
Không bao lâu sau, cảnh sát đến và hỏi đầu đuôi câu chuyện. net
“Cảnh sát, mẹ tôi hiện đang không biết ở đâu, xin các anh nhất định phải giúp tôi, mau chóng tìm được bà ấy.”
Cảnh sát nghe vậy thì cau mày, nói với giọng áy này: “Cô Giang, xin lỗi cô, mất tích chưa đủ hai mươi tư tiếng đồng hồ thì chúng tôi không thể thụ lý được.”
Lòng Giang Tiêu Tiêu chùng xuống, cô không dám đảm bảo hai mươi tư tiếng sau Giang Chẩn sẽ làm gì với mẹ mình… Không, cô không dám