Tô San đã nói đến nước này thì Giang Tiêu Tiêu cũng không tiện từ chối nữa, thế là cô đành phải đi về.
Tô San thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lập tức báo cáo cho Cận Tri Dực, anh ta biết tin bèn đến văn phòng nói cho Cận Tri Thận biết.
“Anh à, chị dâu đã về nghỉ rồi.”
“Ừ.” Cận Tri Thận gật đầu, đáp lại một cách lạnh nhạt.
“Thể anh không về nhà nghỉ một chút à?”
Cẩn Tri Dực đã nghe Thẩm Mộ Bạch kể về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Không cần.”
Nói rồi Cận Tri Thận tiếp tục cúi đầu xử lý giấy tờ trong tay.
Cận Tri Dực lắc đầu bất đắc dĩ, trông dáng vẻ của anh mình chứng tỏ anh trông ở bệnh viện với chị dâu suốt đêm! Đoán chừng hai người bọn họ còn không gặp, cứ tiếp tục như thế này thì đến bao giờ mới nối lại quan hệ được?
Sau khi về nhà, Giang Tiêu Tiêu ngủ một mạch đến chiều, cô giải quyết bữa trưa một cách qua loa rồi bắt đầu làm việc.
Bởi vì sắp đến sinh nhật của Tiểu Bảo rồi nên cô phải nhanh chóng hoàn thành dự án này.
Khoảng thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đến khi chạng vạng tối thì chuông cửa bỗng vang lên.
Giang Tiêu Tiêu mở cửa ra rồi thấy Tiểu Bảo đứng trước cửa, bé mặc một bộ quần áo bình thường, mỉm cười nhìn cô, trông cực kỳ đáng yêu. Bé gọi một tiếng vô cùng ngọt ngào: “Cô Tiêu Tiêu ơi.”
Tiểu Bảo vừa gọi vừa bước loạng choạng vào trong nhà, có thể loáng thoáng thấy bé đang xách một túi hoa quả.
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cô cười nói: “Sao Tiểu Bảo còn mang theo hoa quả đến đây thế?”
Tiểu Bảo chớp mắt: “Chú lái xe nói là cứ đến quấy rầy cô Tiêu Tiêu là không phải phép, phải tặng quà nữa, thế nên con mua một ít trái cây.”
Nhin bộ dạng ông cụ non của Tiêu Bảo, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được cười, cô ngồi xổm xuống bẹo má bé. net
“Tiểu Bảo không quấy rầy cô chút nào, cô rất vui khi được gặp Tiêu Bảo, thế nên về sau con cũng không cần mua quà đâu.”
Tiểu Bảo vui vẻ nói: “Con cũng rất vui vì được gặp cô.”
Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé rồi mỉm cười đứng dậy.
“Cô đi làm bữa tối, con ở phòng khách ngồi chơi một lát nhé.”
“Không, không, không, con muốn giúp cô Tiêu Tiêu, con rửa hoa quả cho cô ăn.”
Nói xong, Tiểu Bào xách túi hoa quả lắc lư vào phòng bếp.
Giang Tiêu Tiêu càng cười tươi hơn.
Trong phòng bếp, Tiểu Bảo rửa hoa quả xong rồi thì giúp Giang Tiêu Tiêu rửa rau, phải nói là bé rất siêng năng.
Nửa tiếng sau, bữa tối hoàn thành, hai người ngồi xuống bàn ăn tối, bầu không khí vô cùng ấm áp.
So với sự náo nhiệt trong nhà thì chiếc Maybach dưới tầng lại rất yên ắng.
Còn chú lái xe nào đó… lúc này Cận Tri Thận mặt mày lạnh tanh ngồi ở ghế lái nhìn ánh đèn trên tầng, ngón tay anh vô thức gõ lên tay lái, trong lòng cảm thấy bất công.
Con trai có cơm ăn, còn anh không có.
Rõ ràng đều là họ Cận mà sao đãi ngộ khác biệt quá…
Hầy…
Sau khi Tiểu Bảo ăn xong, Giang Tiêu Tiêu còn làm thêm chút bánh ngọt để lên bàn cho bé.
“Cô Tiêu Tiêu ơi, Tiểu Bảo no lắm rồi, bánh ngọt này con có thể mang về làm bữa khuya không à?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, đương nhiên là cô đồng ý.
“Dĩ nhiên là được rồi, nhưng mà trước khi ăn phải bảo quản gia hâm nóng lại đã nhé.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, Giang Tiêu Tiêu bỏ bánh ngọt vào túi.
“Cô Tiêu Tiêu, con đi về đây, ngày mai con lại đến tìm cô.”
Giang Tiêu Tiêu ngạc nhiên, thầm nghĩ sao hôm nay Tiểu Bảo gấp gáp thế, không chỉ ăn nhanh hơn mọi ngày mà bây giờ còn nói đi luôn.
Nghĩ thế, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao hôm nay Tiểu Bảo đi sớm thế? Có việc gì gấp à?”
Tiểu Bảo ôm Giang Tiêu Tiêu: “Cô Tiêu Tiêu không nỡ để Tiểu Bảo đi phải