Nhưng ông bà Cận không phát hiện ra sự bất thường, mấy người ngồi quây quần trong phòng khách.
Tô Uyển Ương cầm một chiếc hộp trên bàn đưa cho Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, đây là xe đua đồ chơi phiên bản giới hạn mà cô mua ở nước ngoài mang về đấy, cháu xem có thích không?”
Không phải Tô Uyển Ương không biết ông bà Cận và Cận Tri Thận yêu chiều Tiểu Bảo nhường nào, cho nên cô ta muốn lấy lòng bé!
Tiểu Bảo thờ ơ liếc nhìn chiếc xe đua, trông không có vẻ gì là vui mừng.
Bé chẳng cần món quà cô này tặng đâu! Trong lòng Tiểu Bảo chỉ có một mình cô Tiêu Tiêu thôi.
Đương nhiên bà Cận biết suy nghĩ của cháu trai nhà mình, bà vội lên tiếng: “Uyển Ương, cảm ơn cháu, Tiểu Bảo thích lắm. Có điều sau này đến chơi cháu không cần mang theo nhiều quà quý như vậy đâu.”
“Bác gái đừng ngại.”
Tô Uyển Ương vẫn giữ nụ cười song tâm trạng không được tốt lắm.
Xem ra thái tử nhỏ nhà họ Cận không dễ đối phó.
Mọi người hàn huyên thêm vài câu, sau đó bà Cận nói vào chuyện chính.
“Tri Thận à, gần đây Uyển Ương mới về nước, chuẩn bị tiếp nhận việc công ty.”
Cận Tri Thận im lặng nghe mẹ nói tiếp: “Ông cụ Tô của con sợ con bé không đủ kinh nghiệm nên nhờ con sắp xếp cho con bé một chức vụ ở công ty, hi vọng con có thể dẫn dắt con bé để con bé học hỏi thêm. Con thấy có được không?”
Cận Tri Thận gật đầu, mím môi đáp: “Lát nữa con sẽ bảo trợ lý sắp xếp.”
Tô Uyển Ương nghe anh nói vậy, ánh mắt ngậm cười.
“Tri Thận, làm phiền anh rồi.”
Cận Tri Thận không đáp lời, anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Ba, mẹ, lát nữa con còn có việc phải xử lý, tối nay Tiểu Bảo ở lại đây.”
Nói xong anh đứng dậy định đi.
Cho Tiểu Bảo ở lại đây, tất nhiên là ông bà Cận vui vẻ gật đầu.
Bấy giờ Tô Uyển Ương cũng đứng dậy thưa: “Bác trai bác gái, không còn sớm nữa, cháu cũng về đây, hôm khác cháu lại tới thăm hai bác.”
“Ừm, được. Lần sau đừng mang nhiều quà tới chơi nhé. À đúng rồi, Tri Thận, con tiện đường đưa Uyển Ương về đi!”
Cận Tri Thận khẽ mím môi nhưng không từ chối.
Hai người ra khỏi nhà họ Cận.
Trong buồng xe yên tĩnh, Tô Uyển Ương ngắm nhìn sườn mặt Cận Tri Thận, đồng thời lên tiếng: “Tri Thận, mấy năm qua anh sống thế nào?”
“Rất tốt.” Cận Tri Thận trả lời, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tô Uyển Ương hơi thất vọng, sao anh không hỏi mình sống có tốt không?
Cận Tri Thận không nói gì thêm, Tô Uyển Ương không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.
“À này, mấy hôm nữa em đến công ty của anh, nếu có chỗ nào không đúng thì anh cứ phê bình, không cần nể nang tình nghĩa giữa hai ta đâu.”
“Ừ, sẽ không.”
Thấy anh vẫn lạnh lùng như vậy, Tô Uyển Ương thở dài bất lực.
Tiếp đó, cô ta vắt óc tìm đề tài muốn trò chuyện với Cận Tri Thận nhiều hơn, thế nhưng Cận Tri Thận tiếc chữ như vàng, không muốn nói nhiều.
Chẳng mấy chốc xe đã tới nhà họ Tô, Tô Uyển Ương lưu luyến nhìn Cận Tri Thận song vẫn giữ dè dặt, lên tiếng hỏi anh: “Anh có muốn vào nhà ngồi một lát không? Hôm nay ông nội cứ nhắc đến anh mãi!”
Cận Tri Thận mím môi đáp: “Thôi khỏi, tôi còn có việc cần xử lý, lần sau lại đến thăm ông cụ Tô.”
Câu trả lời này khiến Tô Uyển Ương hơi thất vọng nhưng cô ta không tiếp tục giữ anh lại nữa.
“Thôi được rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!”
Cô ta chậm rì rì tháo dây an toàn rồi xuống xe. Nhìn theo chiếc xe phóng đi, Tô Uyển Ương đứng tại chỗ thở dài.
Khi còn bé mình đến nhà họ Cận, Cận Tri Thận cũng rất lạnh nhạt với mình, sao bao năm qua đi mà anh vẫn không thay đổi gì vậy.
Có điều bây giờ anh càng thêm hấp dẫn..
Tô Uyển Ương cũng không biết mình thích Cận Tri Thận từ bao giờ.
Trước đây cô ta cảm thấy mình rất may mắn vì mình là cô gái duy nhất có thể