Đúng lúc này thì một cô gái đi đến, là Tô Uyển Ương.
“Tri Thận, em tìm anh mãi đấy.” Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận trước rồi mới nhìn sang Giang Tiêu Tiêu bên cạnh, tầm mắt cô ta dừng lại trên người cô, dường như khá ngạc nhiên: “Cô Giang, cô cũng ở đây à? Cô với anh ấy đang…”
“À, tôi và anh Cận tình cờ gặp nhau nên trò chuyện vài câu, tôi đang định đi đây.” Giang Tiêu Tiêu giải thích, sự thật cũng là như vậy.
Tô Uyển Ương nghe cô nói, tuy biểu cảm trên gương mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng cô ta cảm thấy không đơn giản như thế.
Chẳng lẽ Cận Tri Thận từ chối mình bởi vì Giang Tiêu Tiêu?
Anh ấy thích cô gái này?
Ý nghĩ đáng sợ này chợt hiện lên trong đầu Tô Uyển Ương, cô ta lắc đầu, cảm thấy chỉ là mình nghĩ nhiều mà thôi.
Tô Uyển Ương mỉm cười, nói: “Vậy à! Đúng rồi, Tri Thận này, ông nội bảo em đến tìm anh, ông muốn giới thiệu vài người để anh làm quen.”
Cận Tri Thận khẽ cau mày, anh vốn định tìm được Giang Tiêu Tiêu rồi sẽ đưa cô về nhà, nhưng bây giờ…
Anh định từ chối, nhưng đúng lúc này thì Giang Tiêu Tiêu lên tiếng: “Cô Tô, cô và anh Cận nói chuyện đi, tôi xin đi trước tìm cậu hai.”
Nói xong, Giang Tiêu Tiêu đi ngay.
“Đi thôi, Tri Thận, ông vẫn đang ở kia chờ đấy.”
Cận Tri Thận khựng lại, anh vứt điếu thuốc chưa châm lửa trong tay đi rồi mới theo Tô Uyển Ương rời đi.
Trên đường, Giang Tiêu Tiêu đi đằng trước, cách hai người bọn họ một khoảng, Tô Uyển Ương nhìn bóng lưng cô, cười nói: “Cô Giang đẹp thật đấy, trông rất xứng đôi với em trai anh. Hai người họ hẹn hò được bao lâu rồi? Không biết khi nào người làm anh là anh đây mới tổ chức tiệc kết hôn cho họ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Cận Tri Thận sa sầm, anh nói:
“Cô ấy không phải bạn gái của Tri Dực.”
“Hả?” Tô Uyển Ương thoáng sửng sốt, rồi giả vờ nói: “Thế là vẫn đang theo đuổi ư? Tri Dực phải cố gắng lên mới được, đừng để lỡ một cô gái tốt như thế.”
Tô Uyển Ương cảm nhận được rõ ràng Cận Tri Thận phản ứng rất mạnh, anh ấy thích Giang Tiêu Tiêu thật ư?
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Tiêu Tiêu, siết chặt nắm tay, dù thế nào người đàn ông này cũng chỉ có thể thuộc về của cô.
Tuy rằng tối nay bị từ chối nhưng Tô Uyển Ương tin tưởng chắc chắn rằng sau này Cận Tri Thận sẽ thích cô ta.
Như ông nội đã nói, tương lai còn dài.
Giang Tiêu Tiêu tìm đại một chỗ trong bữa tiệc rồi ngồi xuống, cô cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại vội vàng trốn đi.
Cách đó không xa, Cận Tri Thận đang cầm ly rượu trò chuyện với những người trong giới kinh doanh, còn Tô Uyển Ương đứng cạnh anh.
Nhìn khung cảnh ấy, trong đầu Giang Tiêu Tiêu lại hiện lên tám chữ: Trai tài gái sắc, phù hợp hoàn mỹ.
Mặt cô lập tức hiện vẻ phức tạp.
Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu đứng dậy tìm Cận Tri Dực, nói với anh ta: “Cậu hai, tôi thấy hơi mệt, tôi về trước nhé.”
Vốn Cận Tri Dực định để anh mình đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà, dù sao hôm nay chị dâu được mình trang điểm đẹp thế này cơ mà, nếu hai người bọn họ cùng đi về thì chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng với tình hình của Cận Tri Thận hiện giờ có vẻ là không đi được, vậy nên anh ta đành nói: “Được, vậy cô ra ngoài chờ đi, tôi đi lái xe ra ngay.”
“Không cần đầu, anh ở lại chơi thêm lát nữa đi. Tôi bắt taxi về là được.” Giang Tiêu Tiêu không muốn làm phiền anh ta.
“Thế sao được, tôi đưa cô đến đây thì đương nhiên phải đưa cô về nhà an toàn.”
Làm sao Cận Tri Dực dám để Giang Tiêu Tiêu đi về một mình được, nếu xảy ra vấn đề gì thì anh trai sẽ đánh chết anh ta mất.
Giang Tiêu Tiêu cũng không từ chối nữa, Cận Tri Dực đi lấy xe, cô cũng đi theo.
Cùng lúc đó, Giang Tình Tình đứng trong một góc tối quan