Nghe Cận Tri Dực nói vậy, Giang Tiêu Tiêu lại cảm ơn Cận Tri Thận lần nữa: “Cảm ơn anh.”
Cận Tri Thận mỉm cười: “Không có gì.”
“Đúng đấy, đều là người một nhà, cô Giang không cần khách sáo.”
Khóe miệng Giang Tiêu Tiêu giật nhẹ.
Ai là người một nhà với anh cơ?
Không đúng, Giang Tiêu Tiêu nghĩ lại những lời Cận Tri Dực vừa nói, cô cau mày.
“Anh vừa nói nhân viên phục vụ nhìn thấy tôi đi vào phòng với người đàn ông đó ư?”
Cận Tri Dực gật đầu: “Đúng vậy, cô Giang, sao cô lại vào phòng của đàn ông mà không cảnh giác gì thế?”
Đương nhiên Cận Tri Thận và Cận Tri Dực tin tưởng Giang Tiêu Tiêu sẽ không quyến rũ người khác, nhất định trong chuyện này có nguyên nhân nào đó.
Giang Tiêu Tiêu kể đầu đuôi sự việc cho hai người họ nghe.
Nghe cô kể xong, Cận Tri Dực cảm thấy tên kia đúng là thứ cặn bã khốn kiếp.
“Cô Giang, lần sau cô phải chú ý, tuyệt đối không được đi theo người lạ, nếu không phải có nhân viên phục vụ trông thấy cô thì toi rồi.”
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, nói: “Tôi nhớ lúc ấy không có ai ở cửa phòng mà, nhân viên phục vụ đó…”
Làm sao nhìn thấy mình và người đàn ông kia vào phòng được, chẳng lẽ là do mình không thấy?
Nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn nhớ rõ lúc ấy hành lang rất yên tĩnh, không có ai ở đó cả.
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực nghe vậy là biết có khả năng tên kia bị người khác xúi giục, bọn họ không tìm được Giang Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ đi hỏi người khác, phỏng chừng nhân viên phục vụ đã được bố trí sẵn từ trước, có người muốn bọn họ chứng kiến cảnh tượng trong phòng khách sạn, tuy nhiên lại không ngờ rằng Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn phản kháng cho đến khi bọn họ tới.
Người nào lại hận Giang Tiêu Tiêu như thế? Nên biết rằng chuyện này đã đe dọa trực tiếp đến sự trong sạch và tính mạng của cô.
Sắc mặt Cận Tri Thận trở nên u ám, anh mỉm môi rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện kể tiếp có chúng tôi xử lý rồi, em ăn trước đi đã.”
Anh không muốn để Giang Tiêu Tiêu phải nhớ lại đoạn quá khứ này.
Còn những người làm hại cô, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, mệt nhọc suốt cả đêm, lúc này cô cũng đói lắm rồi.
Cận Tri Dực nói rất tự giác: “Vậy cô Giang nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước.”
Vừa nãy mình đã quấy rầy hai người bọn họ rồi, bây giờ không thể làm phiền thêm được nữa, Cận Tri Dực tự giác đi về.
Cận Tri Thận vẫn ở lại đây, sau khi hai người bọn họ ăn sáng xong, Giang Tiêu Tiêu ngáp một cái, có lẽ vì vừa uống thuốc nên bây giờ cô thấy hơi mệt.
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận, nói: “Anh cứ đi làm đi, không cần ở lại đây với tôi đâu, để Tiểu Bảo ở nhà một mình cũng không ổn, tôi ở đây một mình cũng được rồi.”
Tuy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi vì chuyện tối qua, nhưng Cận Tri Thận đã trông nom cô cả đêm rồi, vả lại trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cô đang nằm, nếu anh ở lại thì ngủ ở đâu được?
Cận Tri Thận mím môi rồi nói: “Tiểu Bảo về nhà ông bà nội nó rồi, em ngủ đi, tôi ở đây trông.”
Anh nói hết sức kiên quyết, không cho Giang Tiêu Tiêu từ chối.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao Cận Tri Thận yên tâm để cô ở đây một mình được.
Giang Tiêu Tiêu mím môi, cô cũng không nghĩ ra lý do nào để khuyên anh đi cả.
Cô không còn cách nào khác, đành phải đi ngủ, có lẽ do quá mệt nên cô nằm trên giường một lát là ngủ ngay.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Cận Tri Thận cứ ngồi trông cô như thế.
Bỗng nhiên điện thoại đặt bên cạnh reo lên, trên màn hình hiện lên tên Tô Uyển Ương.
Cận Tri Thận đi ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Uyển Ương.
“Tri Thận à, cô Giang sao rồi anh?”
“Cô ấy không có gì đáng ngại.”
“Vậy à? Vậy là tốt rồi.” Giọng điệu của Tô Uyển Ương vẫn