Tô Uyển Ương nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu với vẻ khinh thường, cô ta và Cận Tri Thận quen biết nhau từ nhỏ, hai người bọn họ môn đăng hộ đối, Giang Tiêu Tiêu là cái thá gì, sớm muộn cũng có ngày cô ta sẽ đuổi cô ra khỏi thế giới của anh.
“Đương nhiên là em tin chị rồi, nhưng dù vậy thì cũng không thể để yên cho cô ta được, chị chờ đây nha chị họ, em đi dạy cho cô ta một bài học.”
Tô Uyển Ương định ngăn Tô Hinh Nhụy lại nhưng cô ta đã rời đi.
Cô ta cảm thấy hơi lo lắng, dù sao đây cũng là bữa tiệc của nhà họ Cận, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không hay.
Một lát sau, Tô Hinh Nhụy trở lại, trên mặt cô ta treo một nụ cười, chừng như vui vẻ lắm.
“Hinh Nhụy, em làm gì rồi?” Tô Uyển Ương cau mày nhìn cô ta.
“Chị họ à, chị chờ xem trò vui đi!
Tô Hinh Nhụy mỉm cười ra vẻ thần bí, rồi đánh mắt về phía Giang Tiêu Tiêu ở bên dưới.
Gió biển thổi qua, Giang Tiêu tiêu khoanh tay, chợt cảm thấy hơi lạnh, cô đang định đi về phòng thì bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến trước mặt, mùi rượu trên người anh ta ập vào mặt cô.
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, cô đang định rời đi thì người đàn ông này lại cản đường cô.
Người đàn ông này trông chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, anh ta mặc com lê, xem chừng là khách mời của bữa tiệc, anh ta quan sát Giang Tiêu Tiêu rồi nói: “Cô Giang, cô có thấy lạnh không? Cô có muốn vào phòng tôi ngồi không? Bên trong ấm lắm.”
Khi anh ta mở miệng nói chuyện, hơi rượu phả lên mặt Giang Tiêu Tiêu, trông bộ dạng anh ta lúc này hẳn là đã uống say rồi, nét mặt cô sa sầm, cô lạnh giọng nói: “Xin lỗi, không cần đâu.”
Dứt lời, cô muốn đi ngay, thế nhưng người đàn ông này không định thả cô đi.
“Đừng đi vội! Không muốn vào phòng hả? Thể thì chúng ta ở đây trò chuyện một lát cũng được.”
“Xin lỗi, anh đi tìm người khác đi!”
“Sao nào? Trò chuyện một lát cũng không được à? Lẽ nào cô cảm thấy tôi không bằng cậu Cận? Tôi nói cho cô hay, tôi là Lý Mộ, là thiếu gia nhà họ Lý, thân phận cũng cao quý lắm đấy! Cô Giang, cô đi theo tôi cũng không kém gì, tôi bảo đảm chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên tôi thì sau này tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Nói rồi Lý Mộ vươn tay bắt lấy cánh tay Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng né tránh, cô trầm giọng, nói: “Anh à, xin anh hãy tự trọng.”
Lý Mộ bị thái độ lạnh lùng của cô chọc giận.
“Cô Giang, cô đừng không biết điều như thế, đừng tưởng là tôi không biết, chẳng phải cô ham tiền của cậu Cận à? Cô cho rằng anh ta cho cô tiền tiêu xài là thích cô thật à? Thân phận như cô đừng mơ vào làm dâu nhà họ Cận, Lý Mộ tôi vừa ý cô là phúc phận của cô đấy!”
Sau đó Lý Mộ vươn tay toan kéo Giang Tiêu Tiêu về phòng.
Sau lưng Giang Tiêu Tiêu là lan can cao đến hồng, đề phòng người đàn ông trước mặt này đến gần, cô ngửa về sau né tránh sự đụng chạm của Lý Mộ.
Lý Mộ được một nấc tiến một thước, anh ta định ôm eo Giang Tiêu Tiêu.
“Tránh ra, đừng đụng vào tôi!”
Giang Tiêu Tiêu vùng vẫy.
“Con khốn này, đừng nghĩ tôi cho cô mặt mũi mà lên mặt, cô nói đi, một đêm bao nhiêu tiền?”
“Cút đi!”
Lúc này trên hành lang gần đó, Cận Tri Dực và đám bạn của mình đang chuẩn bị về phòng đi ngủ thì bỗng nghe được giọng của Giang Tiêu Tiêu vang lên ở phía bên kia.
Anh ta chạy đến thì thấy một người đàn ông đang dây dưa Giang Tiêu Tiêu, rõ ràng là tên đó đang quấy rối chị dâu của anh ta.
“Anh làm gì thế hả?” Cận Tri Dực giận dữ quát người đàn ông kia.
Lý Mộ hoảng sợ, anh ta nhìn Cận Tri Dực sầm mặt xông đến, lập tức tỉnh táo lại.
Còn Giang Tiêu Tiêu vì đứng không vững nên ngã lộn khỏi lan can.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Cận