Không phải Tô Uyển Ương không sợ hãi, người đứng sau việc này là Tô Hinh Nhụy, nếu bị tra ra được thì nói không chừng cô ta sẽ bị Cận Tri Thận coi thành một người phụ nữ độc địa.
Vốn dĩ bây giờ Cận Tri Thận đã đối xử hờ hững với cô ta rồi, nếu như bị ghét nữa thì anh tuyệt đối sẽ không thích cô ta.
“Em biết rồi mà chị.” Tô Hinh Nhụy nhỏ giọng nói.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là giọng nói của vệ sĩ: “Cô Tô, xin hỏi cô có đây không?”
Tức khắc trái tim Tô Hinh Nhụy vọt lên cổ họng, cô ta và Tô Uyển Ương đứng dậy mở cửa.
“Cô Hinh Nhụy, cậu Cận có chuyện tìm cô, phiền cô đi với chúng ta một lát.”
“Hả? Cậu Cận tìm tôi có chuyện gì à?” Tô Hinh Nhụy hỏi với vẻ nghi hoặc, giống như không hề hay biết chút gì.
“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ, cô cứ qua đó là biết.”
Nghe vậy, Tô Hinh Nhụy đi theo vệ sĩ, Tô Uyển Ương cũng đi cùng.
Trong phòng, Lý Mộ ngồi liệt trên mặt đất, vẻ mặt anh ta trông cực kỳ khó coi, vừa nhìn thấy Tô Hinh Nhụy là anh ta lập tức la lên: “Là cô ta, cậu Cận, chính cô ta đã xui khiến tôi.”
Trên mặt Tô Hinh Nhụy hiện lên vẻ hoảng sợ, Tô Uyển Ương nắm chặt tay cô ta như đang tỏ ý bảo cô ta đừng căng thẳng.
Hai người bọn họ bước vào như không có chuyện gì xảy ra, Tô Uyển Ương nhìn tình cảnh trong phòng và hỏi với vẻ khó hiểu: “Tri Thận, nghe nói anh tìm Hinh Nhụy, có việc gì thế?”
Cận Tri Thận mím môi không nói gì, thoạt nhìn khuôn mặt anh trông vô cùng u ám, anh rủ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai chị em nhà họ Tô ngồi xuống ghế số pha.
Cận Tri Dực nhìn Tô Hinh Nhụy và hỏi: “Tô Hinh Nhụy, có phải cô đã xúi giục Lý Mộ đi quấy rối cô Giang, làm hại cô ấy rơi xuống nước không?”
Đều là người cùng lứa trong giới cho nên Cận Tri Dực cũng biết Tô Hinh Nhụy, bình thường cũng nghe nói cô ta rất tùy hứng, mà Tô Uyển Ương thích Cận Tri Thận, rất có thể cô ta sẽ làm như thế vì chị mình.
“Hả?” Tô Hinh Nhụy nhìn Cận Tri Dực và Cận Tri Thận một cách khó hiểu, trên mặt bày ra vẻ ngơ ngác.
“Làm gì có! Tôi và cô Giang không có xích mích hay thù oán gì, tại sao lại bảo Lý Mộ đi gây sự với cô ấy chứ!”
Lý Mộ nghe vậy thì nổi giận.
“Tô Hinh Nhụy, rõ ràng chính cô nói với tôi là có chuẩn bị một người phụ nữ cho tôi trên boong tàu tầng hai, bấy giờ tôi mới đi tìm cô Giang.” Lý Mộ cố gắng giải thích: “Cậu Cận, những gì tôi nói đều là sự thật, lúc đó cô ta tìm đến tôi ở cửa nhà vệ sinh, chắc chắn sẽ có camera giám sát, các anh có thể đi tra xem, cô ta đến tìm tôi thật mà.”
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực đều nhìn về phía Tô Hinh Nhụy, dường như đang chờ đợi lời giải thích cô ta.
Tô Hinh Nhuy vội vàng biện minh: “Không phải, anh Tri Thận, đúng là em có gặp Lý Mộ, nhưng lúc đó em bảo anh ta đi tìm một người bạn của em, người bạn đó thích anh ta đã lâu, hơn nữa em nói là boong tàu tầng một, nào biết… anh ta nhầm lẫn, lại đi làm phiền cô Giang, hơn nữa lại còn khiến cô ấy rơi xuống biển. Anh Tri Thận, em không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này thật mà.”
“Cô nói linh tinh! Rõ ràng là cô bảo tôi đến boong tàu tầng hai, lúc ấy chỉ có mình cô Giang ở đó!” Lý Mộ tức giận, muốn xông lên đánh Tô Hinh Nhụy nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.
Mặt anh ta xanh mét, tuy uống nhiều rượu nhưng anh ta nhớ rõ Tô Hinh Nhụy nói với anh ta là đi boong tầng hai.
Lý Mộ trợn trừng mắt nhìn Tô Hinh Nhụy, nếu không phải vì người phụ nữ kia thì anh ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như