Sáng ngày hôm sau Lưu Ly mồ hồ tỉnh dậy do cơn đau dữ dội ở bụng truyền lại.
Bản thân Lưu Ly rất đau đớn nhăn mặt ôm bụng muốn ngồi dậy nhưng cô rất chóng mặt, hoa mắt và cảm thấy rất buồn nôn.
Lưu Ly dùng giọng nói yếu ớt muốn gọi Nam Cung Minh Dạ, cô không biết anh có nghe thấy không.
Lưu Ly dùng chút sức lực còn lại muốn đi xuống giường nhưng vì không cnf đứng vũng nên cô cứ như vậy mà ngã một cách tự do xuống giường.
Lưu Ly đau đớn kêu lên một tiếng.
Nam Cung Minh Dạ lúc này mới nghe tiếng động do Lưu Ly ngã tạo rạ, anh nhanh chóng chạy sang đỡ cô đang quằn quại ở dưới sàn nhà.
Khi Nam Cung Minh Dạ đỡ Lưu Ly dậy thì mặt mũi cô đã trở nên tím tái, tay chân nhợt nhạt và có chút lạnh.
Nam Cung Minh Dạ lay lay Lưu Ly đang ngất đi trong lòng mình rồi khẩn cấp đưa cô tới bệnh viện.
Lưu Ly được các y bác sĩ nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.
Nam Cung Minh Dạ lo lắng đi lại không yên trong hành lang trước cửa phòng cấp cứu.
Chuẩn đoán ban đầu của bác sĩ cho rằng cô bị ngộ độc rượu vì đã uống quá lượng cho phép cùng một lúc trong thời gian ngắn.
Cũng may là tình trạng của Lưu Ly chỉ mới ở mức không quá nguy hiểm và được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng.
Nam Cung Minh Dạ lúc mày mới có thể thả lỏng một chút.
Lưu Ly rất nhanh được đẩy ra ngoài, anh nhanh chóng tới xem em gái.
Lưu Ly nằm an tĩnh trên giường.
Lúc thấy em gái an toàn ra ngoài sự lo lắng của Nam Cung Minh Dạ dần chuyển sang sự tức giận.
Bàn tay anh phút chốc nắm chặt lại thành quyền.
Anh tới bên giường bệnh của em gái ngồi xuống, anh không dám rời đi vì lại sợ em gái phát sinh ra chuyện gì.
Nam Cung Minh Dạ đã ngồi như vậy nhìn Lưu Ly rất lâu, mỗi khi Lưu Ly xảy ra chuyện anh lại cảm giác như có người đang xé tim gan của anh… vô cùng đau đớn.
Phải rất lâu sau đó Lưu Ly mới có dấu hiện tỉnh lại nhưng cô không còn chút sức lực nào để mở mắt ra nói chuyện, chỉ có thể an tĩnh nằm yên trên giường.
Sự căng thẳng trên mặt Nam Cung Minh Dạ lúc này mới thả lỏng hơn một chút.
Nam Cung Minh Dạ nắm lấy bàn tay gắn chằng chịt kim trên giường nhẹ nhàng mà nâng niu.
Lòng anh dâng lên một cỗ chua xót mà nói.
“Rốt cuộc… phải đến bao giờ em mới có thể học được cách tự yêu thương bản thân mình đây.
Em… còn yêu tên đó đến vậy sao?”
Lưu Ly nằm trên giường có thể nhe rất rõ câu nói của anh nhưng chỉ là không còn chút sức nào để phản ứng lại.
Bất giác cô cảm nhận được hốc mặt của mình đang ngập tràn nước.
Nam Cung Minh Dạ đứng dậy, hơi thở mạnh mẽ của anh chiếm lĩnh lấy khuôn mặt của cô, gương anh đang ở rất gần mặt cô, hai người