Hôm nay vẫn như mọi ngày Lưu Nghiêu Vũ vui vẻ đi học về, xe vừa dừng cậu liền nhanh chóng chạy xuống xe vào nhà ôm lấy mẹ mình khỏe:
"Mẹ ơi! Hôm nay con đi học rất vui, mẹ hôm nay làm việc tốt chứ!"
Khinh Vân ngồi xuống cười với cậu con trai, giúp cậu bỏ cặp xách trên lưng khen ngợi "Con trai của mẹ giỏi lắm! Hôm nào mẹ sẽ đưa con đi chơi nhé!"
"Dạ".
Lưu Nghiêu Vũ hớn hở.
"Nghiêu Vũ này! Mẹ muốn bàn bạc với con một chuyện".
Lưu Nghiêu Vũ ngẩng mặt lên nhìn mẹ mình "Có chuyện gì sao ạ?"
Khinh Vân cười ôm lấy con trai ra sopha ngồi, cô để cậu bé ngồi quay mặt vào mình rồi hỏi:
"Không phải bình thường con nói muốn có em trai để chơi cùng với con sao?"
Ánh mắt Lưu Nghiêu Vũ trở nên long lanh, cậu vui mừng bật dậy ôm lấy bụng Khinh Vân tưởng cô đang chuẩn bị sinh cho cậu em trai.
Cậu vui mừng rúc bụng mẹ vừa nói:
"Mẹ nói thật sao? Vậy là con sắp có em trai chơi cùng".
Khinh Vân có chút khó xử dựng người cậu lên nói: "Ý mẹ không phải vậy!".
Ánh mắt của Lưu Nghiêu Vũ lập tức trùng xuống.
Cậu khó hiểu nhìn mẹ, không phải muốn có em trai thì đều phải có từ bụng mẹ sao?
Khinh Vân kéo cậu về phía mình kể cậu nghe về Nam Cung Minh Dạ.
Khinh Vân xoa đầu con trai dịu dàng.
"Nghiêu Vũ của mẹ là một đứa trẻ ngoan con sẽ yêu quá em trai của mình chứ!" Cô hỏi con trai đầy mong chờ.
Cô lo con trai sẽ không chấp nhận một người lạ là em trai sẽ vào sống trong nhà cùng mình, sau này sẽ ở chung, đi học chung nhưng cậu bé lại không trở nên như vậy.
Cậu đứng dậy nhìn mẹ một cách nghiêm túc nói:
"Mẹ, con biết rồi! Từ hôm nay con sẽ có thêm một em trai, là em trai ruột của con, con sẽ yêu thương, bảo vệ, chia đòi ăn ngon cho em, đồ chơi mẹ mua cho con con cũng sẽ cho em chơi cùng ạ".
"Ừm".
Khinh Vân vui vẻ ôm cậu con trai hiểu chuyện.
Bỗng cô nhớ ra ban nãy có hầm canh cho Nam Cung Minh Dạ nên vội chạy vào trong bếp hỏi dì giúp việc.
Thấy canh đã xong, giờ cũng đã là năm giờ chiều nên cô dặn dò dì giúp việc mang ra đưa lên lầu cho cô.
Lưu Nghiêu Vũ rất tò mò về cậu em trai của mình nên lẽo đẽo chạy theo.
Khinh Vân bưng chén canh vào phòng, cậu vẫn đang ngủ.
Cô lay nhẹ cậu dậy.
"Minh Dạ, con dậy ăn chút gì đó rồi chúng ta ngủ tiếp nhé!"
Nam Cung Minh Dạ tỉnh dậy lắc đầu không muốn ăn.
Khinh Vân thấy cậu bé không chịu thoả thuận nên dỗ dành:" Nào ngoan, con chỉ cần ăn một chút để cô vui có được không? Con xem cô đã nấu canh ngon như vậy nếu con không ăn sẽ lãng phí lắm đấy!"
Nam Cung Minh Dạ có chút do dự nhưng vẫn không chịu ăn.
Khinh Vân thấy vậy nhớ ra Lưu Nghiêu Vũ, cô nhìn ra ngoài thấy cậu đang