Nam Cung Minh Dạ buổi sáng đã nghe được tin cô gái đó tỉnh lại, nhưng buổi sáng anh không thê bỏ công việc để tới căn cứ vì có cuộc họp nhất đinh cần đến anh.
Tên luộc hạ luôn để mắt tới cô gái nằm ở trong phòng trừng mắt nhìn mình.
Nếu như cô gái này mà chạy mất e là chủ nhân cũng sẽ lấy đầu của anh.
Cô gái nằm trên giường hằn học khi bị theo dõi một cách cẩn thận như vậy.
Cô định bước xuống giường nhưng bắt gặp ánh mắt giết người của tên thuộc đành rụt chân lại.
Đến gần trưa nữ bác sĩ hồi sáng quay trở lại, cô mang bữa trưa tới cho cô gái.
Dù sao cơ thể vẫn còn rất yếu nên khong thể tùy tiện ăn uống.
Nữ bác sĩ đặt thuốc lên trên bàn giúp cô gái rồi dặn dò:
“Cô mau ăn một chút gì! Có lẽ cô cũng rất đói rồi nhưng giừ cô thể cô e la chỉ nạp nổi mấy thứ đồ ăn nhẹ nhàng chút thôi!”
“Cảm ơn”
“Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh”
“Mau ăn đi, lát nữa chủ nhân tôi sẽ tới đây!”
Sau khi nữ bác sĩ rời đi cô gái nhanh nhẹn ăn từng muỗng thức ăn một.
Thật ra cô đã rất đói vì đã từ hôm qua tới giờ đâu có chút gì vào cơ thể.
[…]
Buổi trưa Nam Cung Minh Dạ tới, thuộc hạ nhanh chóng dẫn anh tới phòng của cô gái.
Thuộc hạ đẩy cửa vào trước, Nam Cung Minh Dạ theo sát phía sau.
Cô gái thấy có người đến bèn ngồi dậy.
Ban đầu cô còn nghĩ thuộc hạ tới làm gì đó nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn một thân âu phục đi vào phía sau bèn nhận ra: Có lẽ đây chính là chủ nhân mà nữ bác sĩ nói.
Cô gái định bước xuống giường thì bị Nam Cung Minh Dạ ngăn lại “Cô cứ nằm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nói chuyện với cô một chút”
Cô gái bị bất ngờ với người đàn ông trước mặt, cô đã từng nghĩ chủ nhân của nơi này sẽ là một người đứng tuổi, ít ra trông cũng không còn trẻ như vậy.
Đã vậy trông lại còn rất đẹp trai, lịch thiệp.
Nam Cung Minh Dạ chậm rãi ngồi xuống, mặt anh rất nghiêm túc.
Mấy tên thuộc hạ được anh ra lệnh đi hết ra bên ngoài đợi.
Cô gái nhanh chóng mở lời trước Nam Cung Minh Dạ “Thật cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi, ân tình này tôi chắc chắn sẽ trả”
Nghe xong câu này một bên lông mày của Nam Cung Minh Dạ khẽ nhướn lên một chút.
Nam Cung Minh Dạ bung cúc áo vest rồi vắt chéo đôi chân dài.
Sự chậm rãi của anh khiến cô gái như có tảng đá đè nặng tâm trạng.
“Cô nghĩ mình trả nổi không?”
Câu hỏi này khiến cô gái cứng họng lắp bắp “Tôi… tôi sẽ cố gắng”
“Bằng cách nào!”
Cô gái ở trên giường bị khí chất của Nam Cung Minh Dạ làm cho sợ hãi.
Một người đàn ông chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô thán phục.
Nam Cung Minh Dạ nghiêng người, tay chống lên thành ghế nghiêng đầu qua.
“Nếu thật sự muốn trả ơn tôi thì cô cần có đủ