Nam Cung Minh Dạ ngồi trước quầy bar đã uống hết hai ly rượu mạnh.
Anh ngồi một mình ở đó cứ nhìn mãi ly rượu trong tay, sự bí bách trong lòng khiến anh không thở nổi.
Anh ngửa cổ uống một hơi hết sạch chỗ rượu còn lại.
Anh như vậy mà gọi thêm một ly nữa.
Người pha chế có chút không thể tin nổi, loại rượu này dù là người có tửu lượng tốt chỉ cần một ly thôi đã có tác dụng rất mạnh.
Huống chi người đàn ông này… đã uống hai ly cùng một lúc.
Không phải anh không muốn pha tiếp cho anh ta, chỉ là anh có chút không thể hại người được.
Nếu uống đến ly thứ ba e là sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Người pha chế do dự nhìn Nam Cung Minh dạ đang chờ đợi.
“Không biết anh có thể cân nhắc chuyển sang các loại rượu khác… hai ly ban nãy thật sự là loại rượu rất mạnh”
“Anh cũng sợ tôi sẽ có chuyện à!” Nam Cung Minh Dạ vẫn giữ thái độ bình thản trên khuôn mặt.
Mặt anh đã bắt đầu có chút đỏ ửng, ánh mắt cũng không còn sự lạnh lùng bình thường nữa.
Nam Cung Minh Dạ không nghe những gì người pha chế nói, đẩy chiếc ly về phía phía anh ta.
Người pha chế có chút khó xử nhìn Nam Cung Minh Dạ, cũng may đã có một cô gái giữ chiếc ly lại mỉm cười lịch sự nói với người pha chế.
“Anh không cần mang thêm cho anh ấy nữa đâu?”
Người pha chế nhẹ nhàng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng cầm chiếc ly rỗng trên bàn rời đi.
Cô gái ngồi lên chiếc ghế bên cạnh của Nam Cung Minh Dạ trước quầy pha chế khi nãy.
Nam Cung Minh Dạ chỉ liếc nhìn cô gái một cái không nói gì.
Cô gái này chính là Tuệ Thanh- người được Nam Cung Minh Dạ cứu sống lần trước.
Từ khi được anh cứu mạng cô đã xin được ở lại tổ chức thề sống chết vì tổ chức, giúp anh trả thù tên trùm ma túy đó.
Tuệ Thanh sau khi được Nam Cung Minh Dạ đồng ý cho ở lại tổ chức, cô được tiếp nhận huấn luyện một cách nghiêm ngặt.
Tuy là thời gian cô ở trong tổ chức không dài nhưng năng lực tiến bộ rất nhanh.
Cô đến đây theo lênh của Phương Duệ Minh, ban nãy khi tìm được anh cô đã báo lại với anh ấy.
Thật ra cô cũng không thể làm gì vì vốn dĩ Nam Cung Minh Dạ giờ chính là chủ nhân của cô.
“Cản tôi làm gì!” Ánh mắt Nam Cung Minh Dạ đã có chút mờ đục nhìn Tuệ Thanh vừa mới cản mình.
“Phương Duệ Minh anh ta nói tôi cản anh lại”
Nam Cung Minh Dạ nghe xong gừ nhẹ trong cổ họng một cái “Tôi mới là chủ nhân của cô”
“Tôi biết” Tuệ Thanh nhanh chóng bước xuống khỏi ghế đứng nghiêm chỉnh một bên.
Bên trong này tiếng nhạc rất lớn, người tới đây cũng rất nhiều.
Trong này những thú vui ăn chơi sa đọa nhiều vô kể.
Nam Cung Minh Dạ bình thường sẽ không tới đây, chỉ có những lúc tâm trạng của anh thật sự tệ mới tìm tới.
Tuệ Thanh giờ chỉ đợi Phương Duệ Minh tới, đứng ở đây cô còn áp lực hơn cả việc cô phải thi qua kì thi sát hạch của tổ chức nữa.
Tuệ Thanh đè nén cổ họng mình xuống kìm cho mình không được thở mạnh.
Trong đầu cô không ngừng cầu mong nhìn về phía cửa