Edit: Han
Dâm thủy nóng hổi chảy nhỏ giọt theo động tác ma xát qua lại của côn thịt mà một lần lại một lần bị đổ trở về huyệt nội, hoa tâm mẫn cảm thừa nhận sự va chạm của quy đầu, một mảnh điện lưu tê ngứa bắt đầu khởi động.
Quý Thịnh đem gáy ngọc tuyết trắng của Nhiễm Diên nâng lên, trong khoảnh khắc cự long đáng sợ liên tục thọc vào rút ra ở hoa huyệt liền hiện ra trước mắt nàng, trơ mắt mà nhìn côn thịt thô dài cắm đút ở chân tâm lúc dài lúc ngắn, trái tim Nhiễm Diên "thịch" một tiếng, cảm thấy thẹn đến đỏ mặt, trong mắt đẹp lượn lờ hơi nước mờ mịt.
"Dâm thủy của A Diên chảy thật nhiều."
Đại bổng nóng bỏng cứng rắn thao đến hung ác, hoa huyệt nhi vốn động tình tất nhiên là ngăn không được dâm thủy tiết ra ngoài, mắt thấy thủy dịch trong suốt kia bị cắm văng khắp nơi, Nhiễm Diên khủng hoảng nắm chặt chăn gấm, đôi môi đỏ thắm không nhịn được tràn ra thanh âm rên rỉ yêu kiều.
Sợ là ngay chính bản thân Nhiễm Diên cũng không nghĩ tới, luân hãm vào tình dục lại đáng sợ như thế, ngay cả nàng cũng thấy kinh ngạc không biết cơ thể mình như thế nào lại có nhiều mật thủy đến vậy, không ngừng chảy ra ngoài huyệt khẩu, theo kẽ mông chảy về phía phần lưng nàng, xúc cảm ướt nóng dinh dính trên thân thể khiến nàng càng thêm mê muội.
"A ngô ~ chậm, chậm một chút, quá trướng ~ ân!"
Quý Thịnh lại là vui thích không thôi, cỗ khoái cảm dục tiên dục tử mà trước nay hắn chưa từng trải nghiệm qua, đến tối nay hắn mới rốt cuộc biết được cái gì là tình dục, cái gì là tính ái, một khi bắt đầu thì sẽ không dễ gì ngừng lại.
"Bạch bạch bạch!"
Tinh dịch dâm dịch trộn lẫn, bị côn thịt lớn cắm đút vào hoa tâm, tiếng thao đánh càng thêm vang dội.
"A Diên, đêm nay còn dài, chậm rãi hưởng thụ đi!"
......
Sáng sớm, dưới tầng tầng lớp lớp màn lụa mỏng màu hoa tiêu thêu loan điểu, có một khối thân thể trần trụi oánh bạch nằm ngang ở giữa chăn gấm, mái tóc đen nhánh mượt mà tán loạn ở phần lưng duyên dáng, nửa che nửa ngăn những vết màu xanh tím loang lổ, khung cảnh lả lướt yêu kiều tựa như một bông hoa yêu dã.
Sau một đêm hoan ái điên cuồng, người bị sủng ái là Nhiễm Diên đã đạt tới cực hạn, lười biếng nằm sấp ở trên giường, quanh thân đều vô cùng nhức mỏi, không còn lấy nửa phần khí lực, hơi thoáng động thân, gối lót dưới bụng liền lăn ra, từng cảnh cuồng loạn đêm qua tức khắc hiện lên.
"Quý Thịnh, tên nhãi này!"
Thanh âm vốn mềm mại mê người nay đã khàn khàn, mới nói mấy chữ liền ho khan, nơi tư mật giữa hai chân sưng lên, theo tiếng ho tràn ra một mảnh nóng ướt, Nhiễm Diên xấu hổ chỉ biết buồn bực cắn chăn gấm.
Đêm qua bị hắn bắn không biết bao nhiêu lần, trong bụng nàng tất cả đều là tinh dịch của hắn....
"Mới sáng sớm đã mắng ta, A Diên thật quá vô tình."
Giọng nam ôn nhu sâu kín truyền đến, da đầu Nhiễm Diên lập tức căng lên, vội nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Quý Thịnh ngồi an ổn ở bên giường, vương bào mũ miện chỉnh tề, cộng thêm một cỗ vương khí khiến người cảm thấy áp bách.
"Ngươi sao còn ở nơi này?" Nhiễm Diên vô cùng kinh ngạc, trực tiếp bộc lộ sự ghét bỏ trong lời nói.
Quý Thịnh nhíu mày không vui, bắt lấy một lọn tóc đen của nàng quấn quanh ngón tay hơi kéo, sau khi xem bộ dáng Nhiễm Diên ăn đau, mới thả lỏng ngón tay, nhìn nàng chăm chú cười nhạt: "Quả nhiên là tuyệt tình."
"Ngươi đi nhanh đi."
Tân Vương lâm hạnh phu nhân của Tiên quân, việc này sợ là sẽ nhanh chóng truyền khắp hậu cung tiền triều, bởi thế nàng càng không muốn nhìn thấy thằng nhãi Quý Thịnh này, nâng lên cánh tay như ngó sen đoạt lấy đoạn tóc trong tay nam nhân, mới vừa động mấy cái, hạ thân tức khắc
liền truyền tới đau đớn, nàng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, quăng thân ngã về giữa giường lớn hoa lệ.
"Được rồi, đừng lộn xộn, sau này nàng cứ tiếp tục ở lại Bàng Cung, nếu như không muốn thì cũng có thể theo ta tới Lập Chính Điện."
Ngón tay hắn thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nơi đầu vai nàng, trên đó còn lưu lại dấu vết cắn mút của hắn đêm qua, nhớ tới dư vị da thịt non mềm lưu luyến giữa môi răng, không khỏi khiến hắn lại có vài phần khô nóng.
Bàng Cung vốn là cung thất dành cho Vương hậu Yến Vương cư trú, lúc trước lão Yến Vương mê luyến sắc đẹp của Nhiễm Diên, nhất thời cường thế, mặc cho nàng chỉ là vị trí trắc phu nhân, ban cho cung thất hoa mỹ nhất, năm ấy nàng mười tám tuổi, so về độ sủng ái đã trở thành nữ nhân đứng đầu Yến cung, cũng không biết đã tiện sát bao nhiêu người.
Hiện giờ Quý Thịnh không chỉ có để nàng ở Bàng Cung, hắn còn muốn dẫn nàng đi Lập Chính Điện, ý này chính là sự khẳng định đối với thân phận của nàng.
Đối diện với cặp mắt đen đầy thâm tình của hắn, trong lòng Nhiễm Diên mạc danh chấn động, nàng cho rằng Quý Thịnh chỉ là thích vẻ ngoài của nàng, hoặc là muốn trả thù nàng, nhưng có vẻ như lại không phải như vậy.
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của nàng, môi mỏng Quý Thịnh khẽ nhếch, duỗi tay về phía góc giường lấy ra một thứ, nhẹ nhàng giũ giũ, Nhiễm Diên mới vừa rồi còn thất thần tức khắc mặt liền đỏ lên.
"Ngươi, ngươi biến thái! Mau vứt đi!"
Trên tấm lụa trắng đơn bạc nở ra một đóa hồng mai (lạc hồng), xung quanh còn phiếm dấu vết dịch trắng khô cạn, đó là những "đồ vật" đêm qua khi hắn thọc tiến vào trong thân thể nàng mang ra, trừ bỏ máu xử nữ, mặt trên còn có không ít tinh dịch cùng dâm thủy lưu lại.
Hai má trắng mịn vì hổ thẹn mà phiếm hồng, ngay cả hai tai cũng một mảnh đỏ sậm, Quý Thịnh vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình ngượng ngùng đáng yêu này của Nhiễm Diên, ngày xưa nàng giữ thân phận Trinh Hoa phu nhân, thái độ đối với chúng công tử luôn là xa cách lãnh đạm, đoan chính thanh nhã như ngọc, nào có được bộ dáng ngây thơ mê người như này.
"Ngoan một chút, đợi ta xử lý xong chính vụ sẽ qua đây bồi nàng dùng bữa tối."
Thanh âm réo rắt trầm bổng nhiễm một tia ý cười, thu gọn lụa trắng cẩn thận cất vào trong vương bào. Cuối cùng, đại chưởng vẫn còn không đứng đắn mà xoa xoa phấn mông kiền nộn của Nhiễm Diên, ở ngay trước khi nàng tức giận liền đứng dậy rời khỏi tẩm điện.
Mắt thấy mười hai lớp vương bào mơ hồ biến hồ biến mất sau cửa điện, cảm giác áp bách vô hình trong không khí rốt cuộc cũng tiêu tán, Nhiễm Diên lại một lần nữa cắn chăn gấm.
Mỗ tác giả: Đại Vương sờ sờ mông nhỏ, thật...biến thái ~ (^o^)~