Edit: Han.
Đừng nói là Nhiễm Diên, đông đảo các đại thần ở đây cũng có không ít người trực tiếp nôn ra, bao nhiêu món ngon mỹ vị mới thưởng thức đều biến thành bã, chỉ còn mấy người có thể trấn định ngồi yên ổn thì phần lớn cũng đã từng xem qua Quý Thịnh hạ lệnh khổ hình.
Nhiễm Diên nhắm chặt hai mắt nằm trong lồng ngực Quý Thịnh, trong gió tất cả đều là mùi máu tươi, tiếng da thịt chia lìa cùng thanh âm gào thét thảm thiết của Tề Vương còn không dứt bên tai, loại hình pháp không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vô cùng tàn nhẫn này thật khó có thể chịu đựng.
"Ta phải về cung!"
Tuy nói Tề Vương đáng chết, nhưng rốt cuộc vẫn là chư hầu được phân phong, dù có vong quốc thì cũng chỉ nên một đao chém đầu, coi như còn cho y chút thể diện, không ngờ Quý Thịnh trời sinh tàn nhẫn, tra tấn người cũng biến thái muốn chết.
Đại khái là thấy Nhiễm Diên sắp nôn ra đến nơi, Quý Thịnh mới hết hứng thú mà đem nàng rời khỏi Thiên Điện, lúc ấy hành hình vẫn còn đang diễn ra, mà quần thần bởi vì khẩu dụ Quý Thịnh lưu lại, toàn bộ bị cưỡng chế ngồi xem hết trận khổ hình này.....
Trở về Thượng Dương Cung, Quý Thịnh liền để cung nhân đi sắc một chén thuốc an thần, tự mình đút cho Nhiễm Diên từng muỗng từng muỗng, thấy sắc mặt nàng vô cùng khó coi, lúc này mới có chút hối hận.
""Được rồi, lần sau Bổn Vương sẽ không để A Diên xem mấy cảnh như hôm nay nữa, uống xong chén thuốc này thì ngủ một lát đi."
Nhiễm Diên uể oải gật đầu, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Đại Vương tâm ý rộng khắp thiên hạ, dùng khổ hình bình nhân tâm cũng đúng, nhưng vạn lần không nên quá mức thô bạo, nếu dẫm vào vết xe đổ của Triệu công, thì chỉ sợ bá nghiệp khó thành."
Ngày xưa Triệu quốc Tuyên Công nổi danh khắp nơi với tiếng là người tàn bạo, ăn thịt trẻ con, nấu sống mỹ nhân, không có chuyện ác nào mà không làm, dân trong nước vô cùng sợ hãi, cuối cùng bị lật đổ vương vị chết thảm, đến nay vẫn còn lưu lại danh xấu.
"Ừ, Bổn Vương nghe lời A Diên."
Quý Thịnh cười cười, môi mỏng cong lên. Đợi sau khi Nhiễm Diên ngủ rồi, hắn mới khởi giá quay về Thiên Điện.....
***
Vào tuần trăng giữa tháng tám, Nhiễm Diên cho cung nhân làm các loại bánh có nhân để ăn, thời đại này còn chưa có tết Trung Thu, lại càng không ai biết bánh trung thu là vật gì, Quý Thịnh khó có dịp ăn nhiều hơn mấy cái, cảm thấy cực mới lạ.
"Lại là vật ở quê nhà của A Diên sao?"
Từ sau khi tên biến thái này không bắt nàng mang xiềng xích, thái độ của Nhiễm Diên đối với hắn tốt lên không ít, nâng bánh trung thu nhân hoa quế ăn một ngụm ngon lành, gật đầu nói: "Đúng vậy, còn có rất nhiều thứ nữa, sau này ta sẽ làm thử."
Lúc này Nhiễm Diên cũng đã làm ra bút và nghiên mực, vừa nhanh lại tiện lợi, gần nhất nàng đang bắt đầu tận lực nghiên cứu kỹ thuật tạo giấy, cuối cùng cũng có chút bộ dáng giống một người xuyên việt.
"Bổn Vương ngày càng tò mò về quê nhà của A Diên." Ngón tay thon dài của Quý Thịnh khẽ vuốt má đào của nàng, ngắm nhìn đường cong duyên dáng nơi cằm nàng, đôi mắt hắn hơi híp lại mang theo mấy phần cân nhắc, trầm giọng nói: "Liệu rằng có hay không một ngày nào đó, A Diên sẽ đột nhiên biến mất vào hư không giống như khi tới đây?"
Ngay cả bản thân hắn cũng nhận ra sự khẩn trương trong lời nói.
Nhiễm Diên ngẩn ra, trên tay cầm bánh trung thu nhưng lại không ăn nổi nữa, nàng vẫn còn nhớ rõ ngày ấy khi xuyên qua cũng hoàn toàn không có lấy nửa điểm dấu hiệu nào, xuyên một cái liền tới nơi này, mới đầu nàng còn ngày ngày đêm đêm mong ngóng nghĩ quay về hiện đại, nhưng đã hai năm trôi qua, nàng vẫn còn ở đây, có
điều...liệu mười năm hai mươi năm nữa thì sao.....
"Ta cũng không biết."
Quý Thịnh tức khắc thay đổi sắc mặt, một phen ôm chặt lấy Nhiễm Diên, giống như sợ nàng sẽ lập tức biến mất ngay lúc này, cấp bách mà bá đạo nói: "Bổn Vương không cho phép nàng đi!"
"Ngươi, ngươi buông ra chút." Nhiễm Diên bị hắn ôm suýt nữa ngạt thở, đành phải nhanh chóng vỗ về hắn: "Ta đã ở chỗ này lâu như vậy, hẳn là không thể quay về, ngươi mau buông tay!"
Quý Thịnh lúc này mới bất tri bất giác mà buông nàng ra, có điều tâm tình hắn vẫn không tốt lắm, vậy nên tất nhiên là phải làm chút việc có thể ổn định tâm tình, vì thế liền khiêng Nhiễm Diên lên đi về phía suối nước nóng trong Bàng Cung, cuối thu khí trời hơi se lạnh, quả thật là thời điểm tốt nhất để ngâm nước nóng.
"A!"
"Bùm" một tiếng, Nhiễm Diên bị vứt vào trong ao nước to, bọt nước bắn tung toé khắp nơi, sương mù vấn vít, nàng vất vả lắm mới bám được lấy vách tường bò dậy, thì Quý Thịnh cũng đã đem quần áo cởi ra gần hết, thân hình loã lồ tinh tráng tiến vào trong nước, cười lớn túm chặt lấy mắt cá chân của Nhiễm Diên đang bò lên bờ.
"A Diên còn muốn đi đâu?"
Hắn dùng sức kéo, Nhiễm Diên lại một lần nữa bị ném vào trong nước suối ấm áp, hơi nước bốc lên lượn lờ, làn nước ấm áp trong suốt, quần áo ướt đẫm dán sát làm hiện ra thân thể mềm mại lả lướt của Nhiễm Diên, bàn tay to của Quý Thịnh nhanh chóng tập kích cạp váy nàng.
"Ngươi, ngươi có thể bình thường một chút hay không!"
Nhiễm Diên vô cùng bực bội, vừa rồi đột nhiên bị ném vào nước mà không kịp phòng bị, sặc nước khiến hai má nàng ửng đỏ, cặp vú lớn kịch liệt phập phồng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hai tầng váy dài bằng lụa cẩm đã nổi lên mặt nước.
"Bổn Vương chẳng lẽ không bình thường sao?" Hắn cười tà liếm liếm vành tai nóng lên của Nhiễm Diên, bàn tay to rộng cứng cáp trực tiếp bao lấy một bên nhũ thịt mềm mại, vuốt ve thật mạnh, tận đến khi Nhiễm Diên yêu kiều rên rỉ một tiếng, một bàn tay khác lại càng thêm càn rỡ mà chui vào nơi giữa hai chân nàng.
"Ngô ~"
Quý Thịnh ôm lấy Nhiễm Diên từ phía sau, dưới làn nước trong vắt, mơ hồ có thể thấy được ngón tay hắn tìm kiếm khiêu khích đầy dâm tà ở giữa lớp lông mu thưa thớt, Nhiễm Diên cắn môi thân mình run rẩy, dù chân tâm mềm mại trắng nõn kẹp chặt cũng trốn không thoát lòng bàn tay moi lộng tê dại ở trên âm đế.
"Lấy, lấy ra."
"A Diên kêu lên thật dễ nghe, làm Bổn Vương cũng cứng rắn theo."
Hơi nước ấm áp lượn lờ vẩn quanh đường cong duyên dáng nơi cổ ngọc tuyết trắng, Quý Thịnh bị dụ hoặc, há miệng cắn lên phần xương sống tiêm mỹ sau cổ, môi lưỡi dao động, da thịt ngọc ngà trơn mềm rùng mình ở trong miệng hắn.