Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Hạ Minh Chiêu cảm thấy cả người đều u mê cái ôm của Giản Tấn.
Y không ngừng thân thiết, rồi lại buông tay Giản Tấn ra, Giản Tấn vẫn không giãy giụa chống đối, ngược lại ôm lấy y, hệt như đang cùng y tương thân tương ái.
Y hận không thể cứ nằm mãi như vậy, không cần đứng lên.
Nhưng y không thể, y sớm hay muộn vẫn phải về cung.
Hạ Minh Chiêu giằng co rất lâu mới quyết định đình chỉ cái hôn kia, dùng tay vuốt ve mặt Giản Tấn.
Dung mạo Giản Tấn vô cùng bình thường, nhưng làn da lại rất tốt, cơ hồ không có tì vết, đang lúc Hạ Minh Chiêu tâm viên ý mãn, liền nghe Giản Tấn nói: "Ngươi quá gầy, về sau nên ăn nhiều một chút."
Hạ Minh Chiêu: "......"
Giản Tấn cư nhiên nói với người ban đêm ban hôm đột nhập phòng hắn, động tay động chân trên người hắn ăn nhiều một chút, quả thật là cmn biến thái!
Hạ Minh Chiêu cố tình đè thấp thanh âm, thanh giọng hỏi: "Ngươi thích ta đối với ngươi như vậy à?"
Giản Tấn luôn luôn thẳng thắn: "Thích."
5 năm trước khi mới vừa nhặt được Hạ Minh Chiêu, hắn kỳ thật không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân thể.
Nhưng khi đó Hạ Minh Chiêu cái gì cũng đều quên sạch, tỉnh lại cũng chỉ thấy mỗi mình hắn, một cách tự nhiên liền đối với hắn chớm nở tình cảm, xem hắn như người thân cận nhất, tâm tâm niệm niệm mà tín nhiệm hắn.
Ngay từ đầu kỳ thật hắn đối với Hạ Minh Chiêu tương đối lãnh đạm, nhưng Hạ Minh Chiêu một thân thương tích đã vô cùng thảm, còn cả ngày dùng biểu tình đáng thương hề hề mà nhìn hắn, tinh thần lực bất giác mà quấn quanh hắn, làm hắn không khỏi đối với Hạ Minh Chiêu càng ngày càng tốt, sau đó Hạ Minh Chiêu liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước......
Bất quá lúc bọn họ chưa kết thành bạn lữ, Hạ Minh Chiêu cũng không dám quá phận, sau này hai người ngoài ý muốn ký kết khế ước bạn lữ, thái độ hắn đối với Hạ Minh Chiêu cũng dần cải biến, Hạ Minh Chiêu mới bắt đầu có chút "Làm càng".
Mỗi lần Hạ Minh Chiêu cùng hắn thân cận, chỉ cần hắn biểu hiện không vui, Hạ Minh Chiêu đều sẽ cáu kỉnh, cũng không được trả lời hắn không thích.
Dần dần, hắn liền hình thành thói quen không cần nghĩ ngợi mà nói "Thích".
Cũng tốt, hắn xác thật cũng là rất thích.
Bạn lữ nhà hắn là người hắn thích nhất!
Giản Tấn rất muốn cùng Hạ Minh Chiêu nói rõ ràng tình xưa nghĩa cũ của cả hai, kể cả việc hắn là người ngoài tinh cầu, cũng không định giấu giếm.
Nhưng lúc này phía bên ngoài cửa sổ, trên nóc nhà hắn, đều có hắc y vệ ngồi xổm.
Hắn giúp Hạ Minh Chiêu làm trị liệu tinh thần lực xong, cũng không có biện pháp một lần làm hôn mê nhiều hắc y vệ như vậy, thành thử cũng không có biện pháp gì.
Bất quá, hắn chưa nói gì mà Hạ Minh Chiêu đã tự giác chủ động nhào vào lòng ngực hắn, vì vậy cũng không cần sốt ruột giải thích chuyện này.
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là trị liệu tinh thần lực cho Hạ Minh Chiêu đã.
Hạ Minh Chiêu mất trí nhớ, là bởi vì tinh thần lực bị thương, chỉ cần hắn giúp Hạ Minh Chiêu chữa khỏi tinh thần lực, Hạ Minh Chiêu cũng liền sẽ nhớ ra tất cả.
Đương nhiên, nếu có cơ hội, vẫn là nói ra trước vẫn hơn.
Giản Tầm còn vội vã muốn cùng Hạ Minh Chiêu xác nhận đó!
Giản Tấn muốn mau chút giúp Hạ Minh Chiêu chữa khỏi tinh thần lực bị thương, liền nói: "Ta thực thích ngươi như vậy đối ta, ngươi ngày mai lại đến chứ?"
Buổi tối trộm tiến cung tập kích Hạ Minh Chiêu kỳ thật không dễ dàng, nếu so ra, vẫn là Hạ Minh Chiêu tới tìm hắn càng thuận tiện, Giản Tấn nghĩ vậy liền trực tiếp hỏi Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu: "......" Giản Tấn hy vọng y ngày mai còn tới?!
Hạ Minh Chiêu tâm tình phá lệ phức tạp, đồng thời không chút do dự trả lời: "Tới!"
"Ngày mai ta chờ ngươi." Giản Tấn nói.
"Tốt" Hạ Minh Chiêu nói, tinh thần lực liền truyền ra cảm xúc vui sướng như muốn nổ tung, rồi lại rất nhanh rối rắm thành một đoàn.
Giản Tấn lại lần nữa giúp Hạ Minh Chiêu vuốt ve tinh thần lực.
Bạn nhỏ nhà hắn thật không giống người thường, rõ ràng trên mặt một chút biểu tình cũng không có, tinh thần lực lại thay đổi thất thường như vậy.
"Ngươi sớm trở về, nhanh chóng ngủ một giấc đi." Giản Tấn lại nói.
Trị liệu một phen, tinh thần lực của hắn đều hết sạch, hiện tại hắn cần ngủ một giấc, Hạ Minh Chiêu cũng đồng dạng cần nghỉ ngơi.
Hạ Minh Chiêu hiện tại cũng đã rất muốn ngủ, chỉ là lý trí vẫn kiên cường không được phép ngủ mà thôi......!
Hắn đối với Hạ Minh Chiêu chỉ là người xa lạ, Hạ Minh Chiêu ngủ lại ở đây cùng hắn sợ là không yên tâm an giấc được, Giản Tấn mới không giữ y lại.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu nhìn Giản Tấn thật sâu, liếc mắt một cái, nhảy cửa sổ rời đi.
Ra cửa sổ, Hạ Minh Chiêu hướng về phía hắc y vệ ra hiệu, liền dẫn đầu bay về hoàng cung.
Những vị hắc y vệ lúc này theo sau Hạ Minh Chiêu sắc mặt đã kinh hãi vạn phần.
Bọn họ đều đã đi theo Hạ Minh Chiêu rất nhiều năm.
Hạ Minh Chiêu lưu lại trong ấn tượng bọn họ là một đế vương lãnh khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng sự tình Hạ Minh Chiêu làm tối nay, lại làm cho bọn họ không thể lý giải nổi.
Bệ hạ thế nhưng đêm hôm lại chạy đến phòng Thám Hoa, lăn lộn với Thám Hoa trên giường!
Bọn họ xưa giờ vẫn không biết, thì ra trên đời này vẫn còn thứ khiến bệ hạ lưu tâm yêu thích!!
Tuy trong phòng động tĩnh không lớn, nhưng vẫn là có động tĩnh, bọn họ đại khái vẫn nghe ra được bệ hạ ở trong đang cưỡng bách Thám Hoa, bằng không sao bệ hạ lại ra lệnh "Đừng nhúc nhích"?
Càng thần kỳ chính là, Thám Hoa thế nhưng thuận theo, còn muốn bệ hạ ngày mai tiếp tục......
Một đám hắc y vệ nhịn không được hoài nghi mình là đang nằm mơ, không hẹn mà cùng véo véo bản thân.
Rất đau, bọn họ không có nằm mơ!!!
Loay hoay suy nghĩ, bọn họ đã về tới cung.
Hạ Minh Chiêu dừng bước chân, xoay người nhìn về phía bọn họ: "việc hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài!"
Hạ Minh Chiêu mặt vô biểu tình, ánh mắt lạnh băng, tinh thần lực cũng không tự giác được mà ra oai trước mặt mấy vị hắc y vệ.
Cả bọn hắc y vệ chỉ cảm thấy Hạ Minh Chiêu vô cùng uy nghiêm, sôi nổi vâng dạ.
Hạ Minh Chiêu vào tẩm cung, liền nhớ tới Giản Tấn nhắc mình đi ngủ sớm.
Y mấy năm nay vẫn luôn mất ngủ, sao có thể ngủ dễ dàng như vậy đây?
Bất quá Hạ Minh Chiêu vẫn nằm xuống.
Trong lòng y hiện giờ có rất nhiều nghi hoặc, vốn sẽ ngủ không được, nhưng kỳ quái thay, hắn nằm xuống một lúc cư nhiên lại ngủ mất.
Hạ Minh Chiêu lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời đã rọi vào mặt —— y lại ngủ thẳng cẳng tới sáng!!!
Chỉ là cùng Giản Tấn gặp mặt, thân thiết một chút, y thế nhưng liền có thể an tâm mà ngủ?
Xoa xoa đầu, Hạ Minh Chiêu