Tân khoa trạng nguyên, tiến sĩ dạo phố một vòng xong, lần nữa trở lại trong cung tham gia Đại Tề Quỳnh Lâm Yến, cử hành ở Ngự Hoa Viên.
Giản Tấn đi theo phía sau Trương Cần Kính tiến vào Ngự Hoa Viên, không khỏi có chút thất vọng.
Ngự Hoa Viên này......!Nhìn có chút rách nát quá đi?
Thất vọng cũng không chỉ mỗi Giản Tấn, Tôn Do Kỷ liền rất khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Trạng Nguyên Trương Cần Kính: "Ngự Hoa Viên này......!xưa giờ đều không có người xử lý sao?"
Đừng nhìn Tôn Do Kỷ lá gan nhỏ, Tôn gia chính là phú hào Giang Nam, nhà cậu ở, chiếm hết mấy chục mẫu đất, lâm viên trong nhà càng là lộng lẫy xa hoa.
Nhưng Ngự Hoa Viên trước mắt này......Bụi mẫu đơn đằng kia, dường như còn bị người dùng đao chém? Như thế nào cũng không có ai trồng lại?
"Bệ hạ bản tính tiết kiệm, vẫn luôn cắt giảm phí tổn trong cung." Trương Cần Kính nhỏ giọng nói, sắc mặt có chút quái dị.
Tôn Do Kỷ vốn muốn hỏi thêm, nhưng còn chưa xuất khẩu, lại một lần nữa nghe thanh âm sắc nhọn, chói tai của vị thái giám vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Tôn Do Kỷ rốt cuộc bỏ tâm tư đi quản chuyện mẫu đơn ở hoàng cung sao lại bị người chém rớt nữa.
Bệ hạ tới rồi!
Giản Tấn lại lần nữa bắt gặp bộ dáng người chung quanh người nơm nớp lo sợ, nhất thời không biết nói gì.
Bất quá hắn cũng không rảnh quản những người này......!Ngẩng đầu, Giản Tấn lại lần nữa hướng về Hạ Minh Chiêu mỉm cười.
Hắn còn muốn dùng tinh thần lực cùng Hạ Minh Chiêu giao lưu một chút, đáng tiếc lúc này hai người cách nhau khá xa, không tiện hành động.
Nhìn đến người bạn lữ của mình, tâm tình Giản Tấn nháy mắt cực kỳ tốt, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện, tâm tình người ấy lại không tốt, thậm chí vô cùng vô cùng tệ.
Tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu giờ phút này đang giương nanh múa vuốt, giống như tùy thời đều có thể cùng người đánh nhau.
Y đã gặp sự tình gì?
Giản Tấn nhìn nhìn phương hướng Hạ Minh Chiêu, nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
Hạ Minh Chiêu sắc mặt lạnh hơn, y rũ mí mắt, che giấu khởi ánh mắt đen tối lập lờ.
Giản Tấn người này, đã có gia thất!
Giản Tấn sinh ra ở Giang Nam, nơi đó quá xa, cho nên sự tình của Giản Tấn trước kia y cũng không rõ ràng, nhưng khi Giản Tấn tới kinh thành, từng cùng người ta nói về chuyện trong nhà, những tin tức đó, hắc y vệ đều có ghi chép lại.
Ngoài ra, hành động sau khi hắn tới kinh thành, hắc y vệ đều do thám được.
Giản Tấn 5 năm trước từng cưới qua một vị thê tử, nhưng sau đó thê tử hắn đột nhiên mất tích, chỉ lưu lại cho hắn một hài tử.
Hắn đối với hài tử vô cùng sủng ái, lần này vào kinh đi thi, liền mang hài tử theo, thậm chí vì để chiếu cố hài tử, những đợt thi văn trước có thể lược bỏ liền không tham gia.
Vị thê tử kia......!Hắn vẫn luôn một mực tìm kiếm, từng có người khuyên hắn tìm một vị thê tử khác, hắn không đồng ý, nơi có pháo hoa cũng chưa bao giờ đi.
Đầu Hạ Minh Chiêu lại ẩn ẩn đau, đặc biệt sinh khí.
Trời đã tối rồi.
Ngự Hoa Viên tuy rằng đã thắp đèn lồng, nhưng ánh nến cũng không mấy sáng, thế nên cách xa hơn một chút liền khó có thể thấy rõ biểu tình người khác.
Hạ Minh Chiêu ngồi ở hàng ghế đầu, vẫn luôn không nói chuyện, mọi người ngồi cánh sau liền dần dần bình tâm lại.
Khi mới vừa đăng cơ, Hạ Minh Chiêu xác thật giết qua rất nhiều người, nhưng mấy năm nay tác phong hành sự của y đã thu liễm rất nhiều, thậm chí có lời đồn nói y năm đó bị trọng thương, thân thể không tốt, không sống được bao lâu nữa, dần dần, trong triều liền bắt đầu sóng ngầm kích động.
Vai chính của Quỳnh Lâm Yến chính là tân khoa Trạng nguyên cùng tiến sĩ, yến hội khai tiệc liền có không ít người tới cùng đám bên Giản Tấn bắt chuyện, còn có ít người trực tiếp hướng về phía Giản Tấn tới —— Chuyện Hạ Minh Chiêu đối với Giản Tấn xem bằng con mắt khác, người nên biết đều đã biết.
Giản Tấn dùng tinh thần lực, có thể cảm giác được những người này đối với mình không có ác ý, thật ra là có thừa tò mò, làm hắn có chút không biết nên cùng những người này giao lưu như thế nào mới tốt.
Dù đã xuyên tới 5 năm, hắn vẫn như cũ không hiểu lắm làm sao để cùng người trên tinh cầu này ở chung.
Chẳng hạn như nói, có vài người tuy tinh thần lực biểu hiện bọn họ đối hắn có ác ý, nhưng trên mặt vẫn cùng hắn cười tủm tỉm.
Lại nói cách khác, có chút người nhìn như không thích hắn, tinh thần lực lại không mang theo chút ác ý nào.
Người sau cũng thế, người trước cũng thế......!Người có thói thẳng thắn như hắn ban đầu thật sự không thích ứng nổi, cũng may hiện tại, hắn đã có thói quen nhìn rất nhiều người ngoài mặt một bộ sau lưng một bộ.
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên truyền đến thanh âm kêu la thảm thiết.
Mọi người kinh ngạc mà hướng tới hướng tiếng kêu kia, liền thấy long ỷ máu đẫm đầy đất, mà một vị thái giám đang nằm trong vũng máu không ngừng run rẩy.
Thái giám này đầu và thân thể chỉ còn một tầng da hợp lại với nhau, nhưng cũng chưa chết hẳn, còn có thể phát ra thanh âm "Khoa khoa".
Máu tươi dày đặc cùng ánh nến lay động, làm hiện trường phá lệ đáng sợ, nhưng càng làm cho người sợ hãi, người đứng cạnh thái giám lúc này lại là Hạ Minh Chiêu, trong tay còn cầm huyết đao, máu không ngừng nhỏ giọt.
Hạ Minh Chiêu sắc mặt hắc ám, hai mắt màu đỏ tươi ở bóng đêm có vẻ đáng sợ, nhìn thấy người chung quanh đều nhìn lại đây, y lạnh lùng mà quét mắt một vòng, một phen dứt phăng tấm khăn trải bàn lót trên bàn trà, bắt đầu tinh tế lau thanh kiếm nhiễm đầy máu tươi trên tay.
Y cứ bình tĩnh như vậy, giống như giết một người với y mà nói căn bản không đáng để y phải bận tâm tới.
Trong lúc nhất thời không người nào dám nói chuyện, những đại thần "Trải sự đời" còn tốt, những tân khoa tiến sĩ giờ phút này phần lớn mặt đã như màu đất.
"Người này mưu hại bệ hạ, bị bệ hạ tru sát......!Mau kéo xuống!" Thái giám phía sau Hạ Minh Chiêu nói, gã vừa dứt lời, liền có mấy hắc y vệ tiến lên, có người đi thu thập thi thể, lại có người đi rửa sạch vết