Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Cái cớ để cấm dục


trước sau

Cuối cùng Điền Thất cũng hiểu rõ vì sao Hoàng thượng nói nàng “dâm loạn hậu cung” — Hắn hoài nghi nàng cùng Trúc Thúy giấu người khác làm loại chuyện kia.

Điền Thất cảm thấy oan uổng cực, “Hoàng thượng, nô tài không hề có chút dính dáng gì với Trúc Thúy.”

May mắn ngươi không có, chóp mũi Kỷ Hành phát ra một tiếng hừ nhẹ, nghe giống như là tức giận, nhưng giọng nói lại có chút nhẹ nhàng, “Lên, muốn quỳ đến trời tối hả?”

Điền Thất ngẩng đầu nhìn, kỳ thật trời đã gần tối thui. Nàng đứng lên, đang định lại nói mấy thảo hỉ, lại đột nhiên nghe đến nơi không xa truyền tới tiếng kêu thống khổ của nữ nhân.

Là bọn họ đang hành hình với Trúc Thúy. Có lẽ là muốn Hoàng thượng vừa lòng, nên đám người này cố ý chọn một chỗ gần đó, làm cho Hoàng thượng nghe tiếng kêu thảm thiết của Trúc Thúy một chút.

Điền Thất nghe thấy thì cực kỳ không chịu nỗi, Trúc Thúy đây là tai bay vạ gió, còn cùng nàng có liên quan. Tuy rằng Điền Thất và Trúc Thúy không thân quen, nhưng nếu như nàng ta chết, thì nàng cũng sẽ không an lòng, dù nói thế nào đó cũng là một cái mạng người.

“Hoàng thượng, đã chúng ta đều là bị oan uổng, vậy thì tha nàng được không?” Điền Thất thăm dò ra ý kiến.

“Sao, ngươi đau lòng?”

“Không phải, nô tài cảm thấy… Cứu một mạng người hơn xây bảy cái chùa, Thái hậu nương nương là người tin Phật hướng thiện, hôm nay ngài tha Trúc Thúy một mạng, nếu Thái Hậu biết được, chắc chắn sẽ thay ngài cao hứng.”

Cung nữ này là người của Khang phi, đây cũng là một đường vừa rồi Kỷ Hành nghe lén mới biết. Nếu hắn trừng trị người của Khang phi, có lẽ mẫu hậu sẽ không vui, tiểu biến thái này tự nhiên cũng nghĩ đến đó, cho nên cố ý đem Thái hậu nâng ra. Kỷ Hành nghĩ đến đây lại có chút tức giận, tức Điền Thất quá thông minh, rồi lại giận nàng vì cứu một tên cung nữ mà đem Thái hậu ra áp hắn.

“Nàng dám có gan câu dẫn ngươi, chính là đáng chết.” Kỷ Hành lạnh lẽo nói.

Điền Thất vốn muốn giải thích rằng Trúc Thúy không có câu dẫn nàng, nhưng lúc này Hoàng thượng đang tức giận, nếu nàng nói thế với hắn, tất nhiên sẽ càng làm cho hắn giận hơn, thế là chỉ nói, “Nàng bất quá là đùa vui thôi, ta lại không thích nữ nhân, liền tính nàng câu dẫn thì lại thế nào.”

Lời này rốt cuộc là có chút lấy lòng Hoàng thượng, thế là hắn chậm rãi thở ra, nhẹ giọng hỏi han, “Vậy ngươi thích ai?”

Rất hiển nhiên đáp án mà hắn muốn nghe đến chính là một cái chữ kia. Điền Thất đỏ mặt cúi đầu, mãi cũng nói không nên lời, nhưng mà tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn của Trúc Thúy lại vang bên tai, nên cuối cùng nàng lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói, “Ta thích ngươi.”

Ba chữ này vừa đơn giản vừa mềm mại, rồi lại giống như là một cái búa tạ mãnh liệt đập vào trái tim của Kỷ Hành. Hắn cố nén cơn xúc động muốn đem Điền Thất kéo vào trong lòng, hắn nói, “Nhớ kỹ lời ngươi nói.”

Điền Thất gật đầu một cái, lại hỏi, “Vậy Trúc Thúy…”

Kỷ Hành biết Điền Thất mềm lòng, nên giương giọng kêu một tên thái giám tới, dặn dò, “Đi nói với người hành hình, đánh đủ bốn mươi gậy liền thu tay, không cần biết sống hay chết đều không cần tiếp tục.”

Thái giám lĩnh chỉ đi xuống, Điền Thất nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng vị Trúc Thúy xui xẻo này vẫn phải chịu đựng đánh đòn, nhưng tóm lại là không phải mất đi tánh mạng.

Điền Thất cùng Hoàng thượng trở lại cung Càn Thanh, nàng vốn định trở về chỗ ở, nhưng lại không ngờ Hoàng thượng gọi nàng, kêu nàng đi vào phòng ngủ của hắn, Điền Thất có một loại dự cảm không được tốt. Bất quá nàng cũng không có thời gian để mà nghĩ thêm, bởi vì hai người vừa mới đi vào phòng ngủ, nàng liền bị Hoàng thượng kéo vào trong lòng ôm hôn. Nụ hôn của hắn một chút cũng không ôn nhu, thậm chí còn có chút thô bạo, giống như là một trận gió táp mưa sa đột nhiên ập tới giữa mùa hè oi bức, mang theo sấm sét lẫn với mưa đá, chúng nó bùm bùm lốp bốp đánh trúng người ta không kịp phản ứng. Điền Thất bị hắn hấp được miệng lưỡi run lên, làn môi bị cắn có chút đau đớn. Đầu óc nàng choáng váng, tổng cảm thấy có thể theo liếm hôn kịch liệt kia mà cảm thụ đến tình tự hỗn loạn của hắn, phẫn nộ, vội vã, khát vọng, cùng với một loại u sầu nói không rõ.

Kỷ Hành cắn môi dưới của Điền Thất, hắn hơi hơi thả lỏng ra, thấy được đối phương nhíu mày vì đau, hắn vội buông nàng ra, rồi lại áp sát vào nặng nề mà liếm hôn. Cái người này là của hắn, Kỷ Hành có chút điên cuồng nghĩ, người này hoàn hoàn toàn toàn thuộc về hắn, người khác xem không được, nghĩ tới không được, càng đụng không được. Phàm là có người dám mơ tưởng đến tiểu biến thái của hắn, hắn nhất định khiến người kia sống không bằng chết. Nghĩ đến đây hắn càng thêm kích động, trên người dâng lên một cỗ sóng nóng rực, lủi lên lủi xuống, cuối cùng hội tụ đến một chỗ, sau cùng ở chỗ ấy khởi động lên một cái dù. (Hãi tác giả quá mạng, sao bả có thể viết được những hình ảnh như vậy được hay quá!!!)

Điền Thất cảm giác đến phía trước eo có một vật cứng rắn nhú lên, với tư cách là một người thông minh có lực lĩnh ngộ rất tốt, lần này nàng rất nhanh biết được đó là cái gì, thế là nàng dọn ra một chỗ giữa mớ đầu óc hỗn loạn lúc này mà nghĩ, đại khái là Hoàng thượng lại muốn kêu nàng sờ chim nhỏ của hắn.

Quả nhiên, Hoàng thượng kéo tay nàng phủ lên cái thứ đang tỏa ra từng trận hơi nóng kia, “Giúp ta…”

Hai người ngồi ở trên giường rồng rộng rãi. Ngay từ đầu Điền Thất không dám ngồi, mà quỳ ở trước đầu gối của Kỷ Hành, nhưng như thế thì Kỷ Hành không tiện hôn nàng, nên cưỡng ép kéo nàng lên, cùng hắn sóng vai mà ngồi. Hắn giữ lấy cái gáy của Điền Thất, vừa gián đoạn không liên tục hôn nàng, vừa dẫn tay nàng đi tháo thắt lưng của hắn.

“Dựa theo lần trước ta dạy ngươi mà làm.” Giọng nói của hắn thật khàn.

Điền Thất rất không muốn đi sờ chim nhỏ của Hoàng thượng. Tuy rằng Thịnh An Hoài nói được có đạo lý, nàng cũng đã quyết định buông ra da mặt để làm, nhưng mà, cái thứ đồ xấu xí này đã bị nhiều thái giám sờ qua như vậy, cũng không chỉ có thái giám, tự nhiên cũng bị rất nhiều nữ nhân sờ qua… Nghĩ đến đây, Điền Thất rất không thích ứng, nắm lấy đồ xấu xí không nhúc nhích.

“Điền Thất…” Kỷ Hành vội vã thúc giục, gấp không thể chịu nỗi mà nâng thắt lưng động động.

Sự bất mãn của Điền Thất với Hoàng thượng càng khuếch đại. Nàng bắt đầu theo đồ xấu xí nghĩ đến vấn đề khí tiết của Hoàng thượng, sau đó tiến tới nghĩ đến chỗ bẩn trong nhân phẩm của hắn, chính là chuyện trộm tiền!

Rốt cuộc, sự thống khổ của chuyện mất tiền ban cho Điền Thất gan hùm gan báo, nàng quyết định biểu đạt sự bất mãn của chính mình một chút.

Không phải là Hoàng thượng sợ bị nhéo sao? Vậy thì nàng liền nhéo tốt lắm.

Kế tiếp, Kỷ Hành tao ngộ thời khắc thống khổ nhất trong cuộc đời của hắn, không có gì thống khổ hơn được nữa. Cơn đau như dời sông lấp biển giống như là muốn từ trong ra ngoài đem hắn xé thành ngàn vạn mảnh vụn, hoặc như là muốn đem hắn nghiền áp thành một mảnh huyết nhục mơ hồ từ ngoài đến bên trong.

Hoàng thượng đau muốn chết muốn sống bao nhiêu, thì Điền thất bị dọa té cứt té đái bấy nhiêu. (editor: Thông cảm, nguyên văn ạ.)

Nàng biết Hoàng thượng sợ nhéo, nhưng không nghĩ đến lại sợ thành như vậy. Thấy được mặt của Hoàng thượng vàng còn hơn cả giấy vàng, mồ hôi lạnh đầm đìa, nàng nhất thời vô thố, ngu ngơ thật lâu một hồi, mới phản ứng kịp muốn đi tìm thái y.

Kỷ Hành đang thống khổ giãy dụa đúng lúc giữ chặt lấy áo của Điền Thất, “Đừng…” Hắn thực sự là đau vô cùng, nói chuyện cũng mong manh.

“Vì sao? Hoàng thượng ngài đều bị đau thành như vậy rồi.” Điền Thất vội la lên.

“…” Loại đau này hắn thực không biết xấu hổ đi kêu thái y nhìn.

Kỷ Hành ra hiệu Điền Thất nâng hắn lên. Điền Thất nghe theo. Nàng để cho Hoàng thượng tựa vào trên người nàng, đầu hắn gối lên bờ vai nàng, hai người thân mật tựa vào nhau.

Kỷ Hành chậm rãi thở hắt ra, đau đớn bớt một chút. Hắn vô cùng ủy khuất, “Không phải nói trước là không được nhéo sao…”

“Thực xin lỗi.” Điền Thất nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, không biết sao nước mắt liền lăn xuống, nước mắt trượt qua gò má, rơi xuống ngón tay trắng như ngọc của hắn.

Trái tim của Kỷ Hành bị giọt nước mắt nóng bỏng này ngâm được vừa nóng vừa mềm, hắn nâng tay giúp Điền Thất lau nước mắt, cười nói, “Đừng khóc, ta không sao, thật đó.”

Điền Thất duỗi tay phủ lên bàn tay đang dừng ở trên mặt nàng của hắn, nàng lại nói một tiếng, “Thực xin lỗi.”

Kỷ Hành nghiêng mặt qua hôn nàng, hắn vẫn chưa dùng lực, chỉ dùng làn môi mềm mại nhẹ nhàng sát qua gò má, vừa hôn vừa khẽ thở dài, “Cũng không phải tuổi con chuột, sao lại nhát gan như vậy, ngươi sợ cái gì?”

Điền Thất khóc ròng nói, “Ta sợ ngươi đau —” may mắn đúng lúc phanh miệng lại, không đem chữ “chết” nói ra.

Kỷ Hành cúi đầu cười lên. Hắn chưa bao giờ có được nhu tình mật ý như vậy, trong lòng ngọt giống như là bọc lấy một tầng sương thật dày làm bằng đường trắng, hắn ôm cổ Điền Thất, ôn nhu liếm khóe môi nàng, “Thật sự có chút đau.”

“Vậy bây giờ ngài có đỡ hơn chút nào không?” Điền Thất có chút lo lắng, không biết Hoàng thượng có thể hay không trị tội nàng.

Hắn men theo nàng khóe môi mà hôn đến gò má, cuối cùng bò đến bên tai của nàng. Kỷ Hành cắn vành tai của Điền Thất một chút, cười nói, “Làm sao bây giờ, vẫn còn đau.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, vẫn là để nô tài đi kêu Thái y nhé?”

“Không cần.” Kỷ Hành ghé vào bên tai của Điền Thất, làn môi cơ hồ sát đến viền tai của nàng, hắn cười nhẹ nói, “Ngươi giúp ta thổi thổi, thổi nhẹ thổi nhẹ liền không đau.”

Điền Thất: “…” Đều đau thành như vậy còn không quên giở trò lưu manh, Hoàng thượng ngài thực không xấu hổ là Hoàng đế trong đám biến thái, biến thái trong đám Hoàng đế.

Kỷ Hành ấn cái gáy của Điền Thất một cái, giọng nói thấp thuần ám ách thấu một cỗ mê hoặc nhàn nhạt, “Đến đây.”

Điền Thất là một người nói lý lẽ. Nàng cảm thấy chuyện này là nàng sai trước, đem Hoàng thượng biến thành như thế, thì bây giờ cũng đành phải theo hắn, nàng ngồi xuống, đỡ lấy đầu gối của hắn, thò đầu áp sát vào một chút.

Nàng thật sự thẹn thùng, nửa đường ngừng lại ngửa đầu nhìn Hoàng thượng, phát hiện Hoàng thượng đang nín thở ngưng thần, hai mắt trợn trân trân, thấy nàng không động, hắn lắc đầu gối một chút, không tiếng động thúc giục.

Điền Thất đành phải cứng đầu cứng cổ áp đến phía trước. Tiểu quái vật kia vừa rồi bị đau cực, lúc này đã hành quân lặng lẽ, héo đầu héo não lặng im. Nàng dùng ngón tau đẩy nó qua một bên, rồi đối với viên cầu lúc nãy bị nàng ra tay độc ác kia nhẹ nhàng thổi một cái.

Môi hồng khẽ mở, hơi thở như lan. Liền như vậy nhẹ nhàng nhàng một làn tiên khí, thẳng khiến Kỷ Hành cảm thấy như là bình Ngọc Tịnh của Phật bà nghiêng đổ, nước thánh đổ xuống nhân gian, ngâm được ba vạn sáu nghìn cọng lông tơ của hắn không một chỗ không thư thái và uất thiếp. (Tác giả bị điên!!!)

“Tiếp tục…” Tiếng nói của hắn nhẹ như bay, giống như là sắp đăng tiên vậy.

Điền Thất đành phải thổi tiếp hai hơi.

Kỷ Hành thực hận không được đem tình cảnh này vĩnh viễn tiếp diễn đi xuống. Tiếc là hắn phát hiện tiểu huynh đệ của hắn bị thổi vài cái liền có dấu hiệu thức tỉnh, thế là nhanh chóng kêu ngừng. Chính hắn có thể mệt thành con chó, nhưng tiểu huynh đệ thì tuyệt đối phải bảo vệ thật tốt không thể mệt nhọc quá độ, hôm nay đã bị dọa héo một hồi, nó cần phải nghỉ ngơi lấy sức một trận mới được.

Kỷ Hành lại kéo lấy Điền Thất cùng nhau quấn quít hôn, lần này hôn ôn nhu như nước. Sau khi hôn xong, hắn buông Điền Thất ra, cười nói, “Lần này buông tha cho ngươi.”

Điền Thất cuối cùng có thể trốn.

***

Trong cung Yêu Nguyệt, Trúc Thúy mang theo sắc mặt trắng bệch bị nâng trở về.

Nếu như là cung nữ gầy yếu bình thường chịu lên bốn mươi hèo, không chừng đã đi gặp Diêm vương. Bất quá Trúc Thúy có ưu thế tiên thiên khi bị đánh. Cặp mông của nàng vểnh cao, co dãn thật tốt, hiệu quả phòng chấn đặc biệt tốt, lúc bị đánh đòn thì lực đạo của cây gậy có thể được đến công dụng hòa hoãn xung đột hữu hiệu, thế nên thương tổn đối với thân thể liền hạ thấp đến trình độ lớn nhất.

Cho nên Trúc Thúy bị đánh, không chỉ không cần lo lắng đến tính mạng, mà nàng còn có khí lực để kêu đau. Khang phi sai đại phụ giúp nàng vội vàng chẩn trị một phen, liền hỏi tới cùng chuyện gì xảy ra.

Trúc Thúy đến hiện tại vẫn tin tưởng Điền công công đối nàng có ý, bởi vậy chỉ đem vấn đề đổ lên chuyện Hoàng thượng đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa còn nói với Khang phi, Hoàng thượng giận dữ vô cùng, ngay từ đầu nói muốn đánh chết nàng, sau lại không biết vì sao, sửa miệng kêu chỉ đánh bốn mươi hèo.

Khang phi vừa nghe, thầm nói không ổn. Hoạt động giữa cung nữ và thái giám, tuy không phải là chuyện sáng rỡ gì, nhưng tội không đáng chết, Hoàng thượng sở dĩ trong cơn tức giận muốn đánh chết Trúc Thúy, lại đối với Điền Thất không nghe không hỏi, vậy nhất định là đang tức giận Trúc Thúy cám dỗ người của cung Càn Thanh.

Đánh Trúc Thúy, là sự cảnh cáo của Hoàng thượng với Khang phi, nói với nàng không được phép trong tối thu mua người bên cạnh hắn.

Khang phi không thấy chuyện này chính mình làm sai. Nàng chỉ là cảm thấy xui xẻo, vì sao lại bị Hoàng thượng gặp được chứ. Nếu không phải Hoàng thượng vừa vặn ở đó, thì chuyện
này đã thành.

Lại nhìn thấy Trúc Thúy đau đến trắng hết cả mặt, trong lòng Khang phi không vui, quở trách, “Ngươi cũng thực là, lúc làm việc sao lại không cẩn thận chút, ngay cả Hoàng thượng cũng không thấy được sao?”

Trúc Thúy có chút ủy khuất giải thích, “Nương nương, khi trời đã nhá nhem, nô tì và Điền công công trốn ở sau núi giả, cung nữ thái giám lui tới ai cũng không có chú ý đến, thực là không biết Hoàng thượng lại như thế nào phát hiện ra.”

Khang phi còn định nói chuyện, lúc này bên ngoài có người tới báo, nói Thái hậu nương nương mời Khang phi qua cung Từ Ninh hỏi han. Khang phi biết đại khái là Thái hậu nghe nói chuyện hôm nay phát sinh, muốn nghe nàng giải thích, thế là bỏ qua Trúc Thúy, vội vàng chạy tới cung Từ Ninh.

Cái buổi tối này, chú định rất nhiều người phải nhận lấy nỗi đau xác thịt. Trong đó bao gồm trứng của Hoàng thượng, mông đít của Trúc Thúy, cùng với mặt của Khang phi nương nương.

Bốp!

Khang phị bị đánh mộng, đầu không tự giác tùy theo lực đạo bàn tay của đối phương mà quay qua một bên, nàng bụm mặt, phục hồi tinh thần lại, quay đầu vừa kinh vừa sợ nhìn Thái hậu, người dì mà bình thường luôn thương nàng như con gái ruột.

Thái hậu bị tức được môi run cầm cập, bà run run ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Khang phi, “Ngươi làm ta tức chết, tức chết ta!” Bà quá mức tức giận, nhất thời không ngừng lặp lại câu nói này.

Khang phi ôm mặt quỳ ở bên chân Thái hậu, “Dì, hài nhi biết sai!”

Thái hậu nương theo cung nữ bên người dìu, run run rẩy rẩy ngồi xuống, thở dài thở thật dài, “Trước kia ta thấy ngươi cũng là người cơ trí, tuy làm qua một vài chuyện ngốc, cũng chỉ xem là trẻ tuổi không có trải qua, bây giờ xem ra, thật sự là ta xem người không đúng. Ngươi phàm là có một phần mười sự thông minh của mẫu thân ngươi, thì hai mẹ con chúng ta cũng không đến nỗi là cái tình cảnh hiện tại.”

Khang phi nghe bà nói được đoạn tuyệt như thế, thì nhất thời xấu hổ đầy mặt, quỳ gối đến bên cạnh Thái hậu, ôm chân bà nói, “Dì, con biết con ngu ngốc, làm xấu mặt dì và mẫu thân, xin lỗi thương yêu quan tâm thường ngày của dì. Xin dì xem tại mặt mũi của mẫu thân con, chỉ điẻm một hai, từ nay về sao ngài để con làm cái gì con liền làm cái đó, tuyệt không dám có nửa điểm làm trái.”

Thái hậu không có trả lời, chỉ ngơ ngác than thở.

Đường đường lối lối trong hậu cung, làm sao có thể dạy liền biết. Người bên cạnh Hoàng thượng, ai không muốn lấy lòng? Nhưng đến hiện tại làm gì có người giống như Khang phi tùy tiện ra tay như vậy? Con trai mình mẫn cảm đa nghi vô cùng, ngay cả chính mình làm mẹ, cũng trước giờ không hướng cung Càn Thanh mà nhét người, để tránh giữa hai mẹ con có mâu thuẫn. Phi tử các cung cũng chỉ dám đem sự lấy lòng để ở bên ngoài, liền như thế cũng phải rất cẩn thận, đồ đưa ra ngoài người ta không muốn nhận liền không nhận, một chút dấu vết cũng không để lại. Khang phi lại ngược đời, ngang nhiên sai khiến cung nữ đi dụ dỗ thái giám bên cạnh Hoàng thượng. Đây không phải là gấp đi tìm chết sao! Hành Nhi làm sao có khả năng khoan dung người bên cạnh mình đi theo người khác một lòng? Không đánh chết cung nữ kia thì thật là đã nể tình với Khang phi.

Thái hậu bây giờ tức đến nỗi tim gan phèo phổi đều đau một lúc. Bà biết Khang phi không ra hồn, nhưng mà không nghĩ đến lại không ra hồn đến như thế, không ra hồn đến mức muốn dạy đều dạy không nổi. Người này chính là bề ngoài bọc một tầng thông minh bóng loáng tràn đầy, kỳ thật bên trong toàn là nhão nhét. Làm sao có thể hồ đồ thành như vậy chứ!

Vì sao bà không sớm một chút phát hiện ra chứ. Thái hậu vô cùng hối hận. Hiện tại vị trí Hoàng hậu trống không, nữ nhân trong hậu cung ai không đối với chỗ kia như hổ rình mồi. Đức phi và Thuận phi hai người, đừng xem bề ngoài bày ra một bộ hiền lương thục đức vô cùng hiếu thuận, kỳ thật trong bụng đều là tâm kế, tương đối giống với vị quý phi đã chết đi kia. Cuộc đời này của Thái hậu đã thấy quá nhiều tâm kế, bà thật sự sợ, bà sợ con trai của bà bị người quản thúc, bà sợ Như Ý của bà bị người tính toán. Con trai và cháu trai, là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của bà, vì bọn họ, bà nhất định phải tuyển một người tin cậy để ngồi trên vị trí kia. Nhưng mà phóng nhãn tất cả hậu cung, liền tìm không ra một người tin cậy, nếu không là thông minh quá đầu, thì cũng là đần thấu xác, càng nhiều người, lòng dạ khó lường, thủ đoạn âm độc.

Thân phận của Khang phi vốn là thích hợp nhất. Nàng và bà đều cùng tông cùng tộc, chung quy càng khiến người ta yên tâm một chút, nhưng lại không ngờ nàng lại khiến người ta thất vọng như thế.

Trong cuộc sống này chuyện đáng sợ nhất không phải là đối thủ của ngươi mạnh cỡ bao nhiêu, mà là ngươi ba lần bốn lượt bị người của chính mình kéo chân sau. Thái hậu cúi đầu nhìn Khang phi quỳ ở bên chân mình khóc đến mức hai mắt đỏ rực, bà nghĩ trong lòng, lời ngon tiếng ngọt của đứa nhỏ này lại là rất có một bộ.

Nhưng mà rốt cuộc bà cũng đã không thể bị hai câu ba lời kia mê hoặc.

***

Kỷ Hành tha Trúc Thúy, lại không tha Khang phi. Ngày hôm sau, thánh chỉ hạ đến cung Yêu Nguyệt, Thịnh An Hoài mở thánh chỉ ra, tâm tình rạng rỡ đem Khang phi mắng một trận, sơ ý là nô tài cung Yêu Nguyệt ngả ngớn càn rỡ, qua đó thấy rõ người làm chủ tử là loại mặt hàng gì, cho nên Hoàng thượng hạ lệnh đem Khang phi biếm xuống thành Khang tiệp dư, hơn nữa còn phạt bổng ba tháng.

Từ phi rớt xuống tiệp dư, chỉ hàng một cấp, Kỷ Hành cảm thấy cái trừng phạt này rất nhẹ, hắn đây là vì quan tâm đến thể diện của Thái hậu. Nhưng mà sự khác biệt của một cấp này, lại là một cái khoảng cách cực lớn: Khang tiệp dư tạm thời không có tư cách trông mong vị trí Hoàng hậu.

Kỷ Hành cho rằng mẫu hậu sẽ vì Khang tiệp dư mà cầu tình lần nữa, nhưng lại không đoán được, lão nhân gia đối với chuyện này không nói tới một chữ. Kỷ Hành chủ động cùng bà nói, bà cũng chỉ nói chính ngươi xem mà xử lý.

Như thế rất tốt.

Bất quá Thái hậu nương nương lại đối với một chuyện rất không yên tâm: “Hành Nhi, chính ngươi nói xem, ngươi có bao nhiêu ngày không lật thẻ bài?”

“Khụ.” Kỷ Hành rất không thoải mái, “Mẫu hậu, ngài tổng vì trẫm quan tâm loại chuyện này, thật sự là khiến cho con hết sức lo sợ.”

Kỳ thật Kỷ Hành có nỗi khổ tâm của chính mình. Từ khi phát hiện bản thân đối với một tên thái giám có mơ tưởng, hắn đối với những nữ nhân ở hậu cung đều là không rất có khẩu vị. Suy xét đến chuyện chính mình thành một tên đoạn tụ, không lại thích nữ nhân thì cũng có thể lý giải. Đã hắn đều không thích nữ nhân, vậy còn có gì tất yếu mà triệu hạnh đâu? Chẳng lẽ là vì thể nghiệm sự quẫn bách khi bị nữ nhân lăn qua lăn lại kiểu gì cũng đều cứng không nỗi sao? Ha ha…

Lại nói, hiện tại hắn và Điền Thất càng lúc càng thân mật, tuy rằng trước mắt chỉ là bị tiểu biến thái dùng tay hầu hạ, nhưng Kỷ hành cũng cảm thấy có tư có vị, loại cảm giác bị kích thích đến cả trái tim đều phải phát run này, nữ nhân hậu cung chưa từng có cho hắn. Có thể nói Kỷ Hành càng lúc cnàg thích cùng tiểu biến thái pha trộn. Đã thích, vậy cũng không cần do dự. Hắn là Hoàng đế, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, hắn muôn cái gì liền muốn cái đó.

Đương nhiên, vì sự khỏe mạnh của tiểu huynh đệ mà nghĩ, dùng tay làm thì không nên thường xuyên, điểm này xem như là cái đáng tiếc.

Khụ, xả xa…

Lúc này tâm tư của Kỷ Hành vừa chuyển, liền nghĩ ra lý do thoái thác với mẫu hậu: “Mẫu hậu, trẫm thành thật khai báo với ngài vậy, bởi vì mấy ngày trước hậu cung không có thái bình, năm nay trẫm lại liên tục mất đi hai cái long chủng, cho nên liền tìm Trương Đạo Thành tính một quẻ. Hắn nói năm nay gia đình của trẫm không thái bình, cho trẫm một cái phương pháp phá giải. Phương pháp này cũng không tính khó, chính là cần chín chín tám mươi mốt ngày không được gần nữ sắc…”

Trương Đạo Thành chính là vị lão đạo sĩ đã từng bị Kỷ Hành mời tới giải quyết vấn đề bát tự của Điền Thất, trình độ xem bói của lão nhân trước không nói tới, dù sao tài ăn nói là vô cùng được, Thái hậu rất là tin phục hắn.

Quả nhiên, Thái hậu nghe đến Kỷ Hành nói thế, liền tin, rồi lại oán trách, “Ngươi đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy, sao không sớm nói với ta.”

“Thì không phải là sợ ngài lo lắng sao.”

Thế là Thái hậu lại tử tế hỏi han một hồi lời nói của Trương thiên sư cũng như phương pháp phá giải, Kỷ Hành cứng đầu bậy bạ một trận, may mà Thái hậu đối với Trương thiên sư đã đi đến cái nông nỗi tin tưởng vô điều kiện, Kỷ Hành nói cái gì bà cũng tin.

Bởi vậy Thái hậu cũng không lại hỏi đến vấn đề lật thẻ bài của Kỷ Hành nữa. Kỷ Hành vì làm được giống thật, còn đem Trương Đạo Thành tiến cung, cùng Thái hậu tán gẫu. Đương nhiên, hắn sớm dùng tiền chuẩn bị xong hết với vị lão đạo sĩ này, kêu hắn nói cái gì liền nói cái đó. Trương Đạo Thành thu tiền, đem chuyện này làm được một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Không chỉ như thế, hắn còn nói với Thái hậu, cân nhắc đến chuyện Hoàng thượng mang theo long khí trên người, nhất cử nhất động đều quan hệ đến muôn dân trong thiên hạ, cho nên quẻ tính cũng so người thường phức tạp hơn, nên tám mươi mốt ngày cũng chưa chắc là đủ dùng, phải chờ đến hiệu quả sau khi Hoàng thượng tiến hành xong ra sao, rồi lại làm định luận.

Thái hậu tin tưởng không nghi. Từ đó về sau, bà liền treo một bức tranh vẽ Thái Thượng Lão Quân trong phòng khách của cung Từ Ninh. Trong phòng vốn đã có một bức tranh của Quan Âm Tống Tử, hiện tại đối diện Quan Âm nương nương lại nhiều ra một vị Thái Thượng Lão Quân. Hai vị thần tiên này một người ngồi hoa sen một vị cưỡi trâu đen, một người nâng tịnh bình một vị cầm phất trần, một người mặt mày từ bi một vị tóc bạc mặt mũi hồng hào, một tăng một đạo ở cùng một phòng chung sống được hết sức hài hòa. Phòng khách này vốn là chỗ bình thường Thái hậu tiếp khách, Hoàng đế và các phi tử đều thỉnh an ở chỗ này. Mỗi ngày, khi các phi tần lục cung tới phòng khách thỉnh an Thái hậu, luôn thấy Quan Âm nương nương ôm một em bé béo tốt trong lòng cùng Thái Thượng Lão Quân nhìn nhau mà cười, cái cảm giác kia thực là quỷ dị nói không ra lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện