Hoàng thượng xem ra rất nóng nảy, hắn đang ở trong thư phòng đi qua đi lại, thấy được Điền Thất đi vào thì hắn liền đi đến sau bàn ngồi xuống, sầm mặt nói, “Ngươi còn dám trở về?”
Cần cổ Điền Thất rụt rụt, “Nô tài… Cũng không dám không trở về nha…”
“Lại đây.”
Điền Thất liền đi qua, cách cái bàn nhìn Hoàng thượng.
“Lại đây.” Kỷ hành chỉ chỉ bên cạnh mình.
Điền Thất đành phải cứng đầu đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn. Nhớ đến Thịnh An Hoài khóc lóc kể lể, Điền Thất chợt thấy áp lực thật lớn. Nàng lại không dám trực tiếp hỏi Hoàng thượng phải chăng là muốn tự cung — đối phó với bệnh thần kinh nhất định phải uyển chuyển, liền giống như Vương Mạnh đối phó với cái người tên Hoàng Hoàng kia vậy.
Nếu không vẫn là… Làm chuyện mà hắn thích đi.
Điền Thất nghĩ đến đây, nàng hơi hơi khom người, phủng mặt của Kỷ Hành, chủ động sáp đi qua mà hôn môi hắn.
Kỷ Hành vốn phồng một bụng phẫn nộ định xử Điền Thất, kết quả lại bị nàng hôn một cái liền quên hết tức giận, một tay hắn ôm lấy bờ vai nàng mà đáp lại, hai người triền miên hôn nhau một hồi, Điền Thất đỏ mặt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào trong mắt của hắn, rồi lấy hết dũng khí nói, “Hoàng thượng, kỳ thật tiểu đệ đệ của ngài rất thú vị nha, cắt đi rất đáng tiếc đó.”
Kỷ Hành: “…” Hắn vô cùng muốn đem Thịnh An Hoài bầm thây vạn đoạn.
Điền Thất lại như chuồn chuồn lướt nước mổ Hoàng thượng một chút, lập tức cáo lui, lưu lại Kỷ Hành một mình một người hỗn độn ngồi trong thư phòng không lời.
Điền Thất đi ra thư phòng, trở lại chỗ ở của mình, không biết vì sao cũng có chút phiền muộn.
Kỳ thật, lời nàng nói cũng không phải nói dối, tiểu đệ đệ của Hoàng thượng… Đúng là rất thú vị a…
Điền Thất vì loại suy nghĩ biến thái này của chính mình mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nàng lại không có cách nào đối với chuyện này giả vờ không thấy. Thật ra chính xác mà nói, Điền Thất là cảm thấy thích cùng Hoàng thượng cùng nhau, không cần biết bọn họ đang làm cái gì, thậm chí ngay cả lúc hắn phát bệnh thần kinh đi nữa, thì bây giờ nàng cũng không thấy chán ghét. Thật là kỳ quái quá chừng, nàng rõ ràng phải rất sợ Hoàng thượng mới đúng nha. Nhưng mà hiện tại, nàng liền cứ thế mà đối với hắn không sợ hãi, không chỉ như thế, ở trước mặt hắn nàng thậm chí luôn không tự giác trở nên được đằng chân lân đằng đầu, trái ngược với những quy củ nghiêm ngặt mà một nô tài phải nghiêm ngặt tuân theo, đây thực là quá không giống như nàng…
Ah, còn nữa, nàng càng lúc càng lưu ý sự thật “Hoàng thượng bị rất nhiều người sờ qua cùng với đang bị rất nhiều người sờ qua”… Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng đều có cảm giác chua chua xót xót rất lạ kỳ, nàng hận không thể đem chút người kia đều đuổi đi, như vậy hắn chính là của riêng nàng mà thôi…
Điền Thất đột nhiên có chút kinh ngạc, cảm giác này, đừng nói là nàng đang ghen nha?
Nàng thế nhưng ghen, còn là vì Hoàng thượng? Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật quá kinh hãi a…
Trong lòng Điền Thất có chút loạn. Ghen đại biểu cái gì? Nàng lại không ngốc, nó thuyết minh nàng hình như có chút thích Hoàng thượng, muốn độc chiếm hắn. Nhưng mà đây căn bản là chuyện không thể, nàng bây giờ còn đang chiến đấu hăng hái giữa một bầy thái giám, càng không nói đến Hoàng thượng còn có nhiều giai lệ hậu cung như thế. Đối với một người như vậy mà ghen, nhất định sẽ rất thống khổ.
Điền Thất lắc lắc đầu. Gần đây rất nhiều sự việc đều đang hướng tới phương hướng quỷ đị mà đi, có lẽ là nàng cũng chỉ nhất thời váng đầu, mới sẽ có ý nghĩ kỳ lạ như thế.
***
Ban đêm, Kỷ Hành nằm ở trên giường rồng một mình, hắn vẫn như cũ đang suy tư về chim nhỏ bị cắt sạch bách kia của Điền Thất. Sau đó, nghĩ nghĩ, hắn liền có chút tẩu hỏa nhập ma, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ thần kỳ: Điền Thất có thể hay không là một nữ nhân nha?
Ý nghĩ này vừa ra tới liền bị hắn phủ định. Làm sao có thể, quá là không thể tưởng tượng nổi. Hắn biết, hắn sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì hắn quá hi vọng Điền Thất là nữ nhân, hắn không phải trời sinh đoạn tụ, liền coi như sau khi thích tiểu biến thái, hắn nằm mơ cũng luôn là Điền Thất mặc nữ trang hoặc là không mặc quần áo nhưng thân thể lại là nữ nhân.
Vô số lần hắn nghĩ, nếu như Điền Thất là nữ nhân thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng mà cho dù lý trí nói với hắn không thể, thì dưới đáy lòng Kỷ Hành như cũ điên cuồng hết lần này đến lần khác hỏi, sao lại không thể chứ? Loại chuyện điên khùng như buộc chuông đi duyệt binh kia đều có khả năng xảy ra, thì Điền Thất sao lại không thể là một nữ nhân a…
Khát vọng không cách nào ngăn chặn này ở trong lòng Kỷ Hành châm lên một chút một chút hi vọng mong manh, ngày hôm sau, hắn sai Nội quan giam trình lên ghi chép nghiệm thân của Điền Thất. Tuy rằng tư liệu ban đầu của Điền Thất bị trộm đi, nhưng mỗi cách năm năm chúng thái giám đều sẽ tiến hành nghiệm thân lại một lần, ai bị thiến không sạch, cần thiến lại lần nữa.
Càng là người tỉnh táo mà ổn trọng, càng là thích dùng sự thật để chứng minh, cũng càng thiếu thốn sức tưởng tượng, bọn họ không dám càn rỡ rong ruổi trong tưởng tượng của chính mình, kết quả là dễ dàng rơi vào trong cái bẫy sự thật nhất.
Ghi chép nghiệm thân ghi được rành mạch rõ ràng. Điền Thất rất hợp cách, bị cắt được vô cùng sạch sẽ.
Làm sao có thể không sạch sẽ nha, Kỷ Hành ngửa mặt lên trời thở dài, cười khổ đem bản ghi chép nghiệm thân kia ném lên bàn. Hắn cảm thấn chính mình thật là điên rồ, thế nhưng sẽ cho rằng Điền Thất là nữ nhân. Không cần biết hắn có bao nhiêu khát vọng, nhưng hiện thực tóm lại là hiện thực, một thái giám khi tiến cung đã nghiệm thân, rồi năm năm sau đó lại nghiệm thân tiếp, làm sao có thể là nữ nhân? Trừ khi ông Trời lập tức đem người nọ biến thành nữ nhân…
Bản thân Kỷ Hành chẳng hề tin cái gọi là quỷ là thần, nhưng mà lúc này hắn vô cùng hi vọng trên thế giới này thật sự có thần tiên tồn tại, chỉ cần vung vung lên pháp bảo trong tay, liền có thể đem tiểu biến thái của hắn biến thành một cô nương như hoa như ngọc.
Hắn và Điền Thất ở cùng một chỗ rất vui sướng, nhưng cũng rất mệt mỏi. Cứ việc đã quyết định buông ra tay chân để làm một tên biến thái, nhưng loại cảm giác cực kỳ vô lực vì không cách nào thay đổi vận mệnh này cứ luôn đày đọa hắn. Hơn nữa với tư cách là một nhân gian đế vương, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng hắn lại không có cách cùng người trong lòng giống như nam nữ bình thường mến nhau thì, loại cảm giác vô lực kia càng đậm.
Trong lúc hoàng thượng sầu đến nỗi tóc đều nhanh trắng hết, thì tâm tình của Điền Thất lại rất tốt. Nàng tận lực quên đi vấn đề ghen hay không ghen, mà đang cùng Như Ý thương lượng buổi tối đi xem sao băng. Người của Khâm thiên giam căn cứ theo ghi chép thiên tượng trong quá khứ, phỏng đoán khuya hôm nay phụ cận Tham Túc (*) có thể sẽ xuất hiện rất nhiều sao băng, nên đem chuyện này bẩm báo với Hoàng thượng, vừa lúc Điền Thất ở đó nghe vào lỗ tai, nên quay đầu liền quyết định tối đó ngồi ở dưới sao băng hứa nguyện. Nàng cảm thấy thế này, một cái sao băng hứa một cái nguyện vọng, như vậy nhiều sao băng, nhiều hứa chút nguyện vọng, tổng là có một hai cái sẽ thành hiện thực, chuyện này thật là vô cùng có lợi. Thế là Điền Thất tự tự mãn mãn đem chuyện này nói với Như Ý, vốn chỉ nghĩ làm cho tiểu Như Ý hâm mộ ghen tị hận, nào ngờ đến thằng bé này quá bưu hãn, bởi vì chưa bao giờ thấy sao băng lần nào, nên liền ầm ĩ om sòm nhất định muốn cùng đi theo để nhìn. Điền Thất cự tuyệt, hơn nửa đêm đem đứa bé dựng dậy vì xem mấy ngôi sao, không được tốt. Lại nói, Như Ý là hoàng tử, không so người khác, nàng không để cho nó yên lành nghỉ ngơi, quay đầu Thái hậu lột da nàng.
(*) Tham Túc: chòm sao Orion
Như Ý là đứa bé cố chấp, nó chạy đến trước mặt Thái hậu làm nũng mè nheo đem lão bà bà dỗ được mềm lòng, rốt cuộc mệnh lệnh Điền Thất mang theo Như Ý cùng nhau xem sao băng. Dù sao địa điểm ở tại Hoàng cung, người chung quanh cẩn thận chút, chờ Như Ý buồn ngủ liền ôm nó đi ngủ là được.
Liền như vậy, buổi tối hôm nay, Điền Thất và Như Ý tay nắm tay đứng ở trên đài ngắm trăng ở cung Càn Thanh.
Sở dĩ chọn đài ngắm trăng ở cung Càn Thanh là vì nơi này rộng rãi, có góc độ lớn nhất thấy được bầu trời.
Hai bọn họ đứng nhìn bầu trời, còn Kỷ Hành đứng dưới đèn lồng mà nhìn bọn hắn. Cho dù Kỷ Hành biết hành vi của
bọn hắn có bao nhiêu là ấu trĩ, còn giáp mặt khinh bỉ một phen, nhưng hắn liền thích lẳng lẳng nhìn bọn hắn ấu trĩ mà khoan khoái như vậy. Hai người này đều đứng ở chỗ mềm mại nhất trong lòng của hắn, ngẫu nhiên gặp phải đụng một cái, liền có thể khiến cho ngực hắn ấm đến nỗi muốn tan chảy ra vậy.
Hai người đột nhiên chỉ bầu trời hét lớn, “Tới tới!”
Kỷ Hành cũng thuận theo ngón tay chỉ bầu trời phía đông của bọn hắn mà nhìn lại, nhưng chỉ kịp thấy được một vệt sao hiện ra, vệt sao kia một đầu đâm đi xuống, bị một loạt nóc nhà nơi không xa ngăn trở.
Điền Thất và Như Ý chỉ vội kích động, cũng chưa kịp hứa nguyện, hai bọn hắn tức thì có chút đáng tiếc, lại cảm thấy nơi đây tuy rằng rộng rãi, nhưng vẫn là bị nhữg ngôi nhà xung quanh chắn đi tầm mắt, không thể thấy tận hứng.
Điền Thất quay đầu nhìn nóc nhà cung Càn Thanh, thở dài, “Nếu như có thể bò lên trên nóc nhà xem là tốt rồi.”
Ngón trỏ của Như Ý để trên quai hàm, ngưỡng đầu cao cao, nó cũng mong đợi nhìn cái nóc nhà kia, phảng phất ngay sau đó cái nóc nhà liền hạ xuống rồi đưa hai người bọn hắn mang đi lên vậy.
Kỷ Hành không khỏi lắc đầu cười nói, “Nghĩ hay ghê.” Hắn đi qua, chỉ huy Điền Thất, “Đem Như Ý ôm lên.”
Tuy Điền Thất không biết ý gì, nhưng theo thường lệ cẩn tuân thánh chỉ, ôm Như Ý lên.
Đôi tay Như Ý ôm lấy cổ Điền Thất, “Vẫn là không đủ cao nha.”
Lúc này, Kỷ Hành đem eo Điền Thất bế lên.
Điền Thất ngớ một chút, rồi nhanh chóng thẹn hồng đầy mặt. Nàng không phải chưa từng bị hắn ôm như thế này, nhưng mà lúc này là ở trước công chúng, như vậy không tốt đi… Đang nghĩ ngợi lung tung, Hoàng thượng đã ôm hai người đi đến gần cung Càn Thanh chút, đem chân phát lực chạy như điên mấy bước, sau đó giẫm chân lên lan can cẩm thạch dưới mái hiện mượn lực nhảy lên, thân thể bọn họ liền lên không, cao cao mà hạ xuống nóc nhà.
Đột nhiên mất trọng lực, Điền Thất chỉ thấy trái tim trầm xuống tới cùng. Nàng khẩn trương ngừng cả thở, trận bay lượn đột nhiên đến này khiến nàng trở tay không kịp, lại kích động không thôi. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn hắn. Lưng hắn đưa về bầu trời đầy ánh sáo, mặt mày hắn nhu hòa, khóe môi hắn chứa cười, ánh mắt hắn sáng long lanh, giống như là đem hàng vạn hàng nghìn ánh sao đều giấu vào trong đáy mắt. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước, tìm kiếm điểm dừng chân, chỉ lưu cho nàng một cái góc mặt. Điền Thất trừng to mắt nhìn góc mặt nghiêng nghiêng như chạm ngọc của hắn, ở dưới ánh sao, nó phảng phất như là trăng sáng vậy. Rõ ràng là gần ngay trước mắt, rồi lại giống như là xa cuối chân trời.
Lúc này, có một sợi tóc ở sau tai hắn rơi đến trước ngực, theo gió mà phất lên, sợi tóc bay ra, đùa với lông mi của Điền Thất. Điền Thất theo bản năng chớp chớp mắt, lại mở to lần nữa thì, bọn họ đã đứng ở trên nóc nhà cung Càn Thanh.
Xác thực nói, là hắn — đứng ở trên nóc nhà, nàng và Như Ý còn ở trong lòng hắn…
Như Ý còn ôm cổ Điền thất, phi thường ra sức vì phụ hoàng của nó mà hoan hô.
Điền Thất giật mình, phục hồi tinh thần lại, lại có chút ngại ngùng. Tuy rằng lý do Hoàng thượng ôm nàng bay lên nóc nhà rất đầy đủ, sẽ không dẫn tới sự hoài nghi của người khác, nhưng… Nàng chính là ngại ngùng nha.
Kỷ Hành để Điền Thất xuống, đỡ nàng đứng vững. Nóc nhà này quá dốc, Điền Thất không dám để Như Ý xuống, hai tay nàng ôm lấy cậu bé, không thể thăng bằng thân thể, đành phải đem thân thể tựa vào trên người Kỷ Hành.
Kỷ Hành cầu còn không được.
Trên nóc nhà đã sớm có mấy người thị vệ nằm bò, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Hoàng thượng và điện hạ, để có thể đúng lúc hộ giá. Kỷ Hành sai bọn hắn đi xuống hết.
Hiện tại, trên nóc nhà chỉ còn lại ba người bọn họ, Kỷ Hành liền kéo Điền Thất ngồi ở trên nóc nhà cao cao. Như Ý ngồi ở trong lòng Điền Thất, Điền Thất bị Kỷ Hành nửa ôm vào lòng, ba người liền như thế mà thân mật sát vào cùng nhau.
Tầm nhìn nơi này rộng rãi không ít, Điền Thất hướng nơi xa nhìn qua, tầm mắt cơ hồ không có cách trở. Đêm thu tuy lạnh, nhưng không khí càng là trong trẻo dễ chịu. Bầu trời giống như là biển sâu lật úp tới đây, xam thẳm, trong suốt, mênh mông, thâm trầm. Ánh trăng tối nay hơi nhạt, hàng vạn ngôi sao liền hăng hái, ánh sao đầy trời lộng lẫy như ngọc, tất cả bầu trời giống như là vạn ngôi nhà thắp lên đèn đuốc, náo nhiệt được có chút nô nức ồn ào.
“Nhìn kìa, sao băng!” Như Ý đột nhiên chỉ về bầu trời phía đông, khoan khoái hô lên.
Điền Thất và Kỷ Hành đồng loạt quay đầu, nhìn ngôi sao băng kia hiện lên, giống như là tuyết rơi xoẹt qua bức màn màu xanh thẳm, từ giữa không trung vẫn trượt đến khi tiếp cận mặt đất mới biến mất.
“Điền Thất, hứa nguyện!” Như Ý nhắc nhở.
“Ừ nha.” Điền Thất nói, cúi đầu nhắm mắt, nghiêm túc hứa lên nguyện vọng.
Kỷ Hành quay mặt nhìn Điền Thất, người trước mắt ở dưới ánh sao, ngũ quan có vẻ nhu hòa mà sinh động, dáng vẻ nghiêm túc hứa nguyện tuy có chút ngốc ngốc, rồi lại xinh đẹp khiến người hoảng sợ.
Lúc này, Như Ý đem nguyện vọng của nó nói ra, “Nguyện vọng của ta là sau khi lớn lên cưới Điền Thất.”
Điền Thất: “…”
Kỷ Hành: “…”
“Điện hạ, vì sao muốn cưới ta?” Điền Thất không hiểu.
“Cưới ngươi, liền có thể vĩnh viễn chơi với ta nha.” Lý giải của Như Ý đối với chuyện cưới vợ chính là, hai người gom lại một chỗ, mỗi ngày chơi đùa.
Kỷ Hành rất trực tiếp, “Không cho phép cưới hắn.”
“Vì sao?”
“Thánh chỉ.”
Như Ý liền mím mím môi, mắt thấy được phía đông lại xẹt qua một đạo ánh sáng, nó nhanh chóng nhắm mắt lại hứa một cái nguyện vọng khác, “Ta muốn gả cho Điền Thất!”
Kỷ Hành: “…” Không sao, con khẳng định không gả ra được.
Điền Thất dở khóc dở cười khuyên Như Ý, “Điện hạ, nguyện vọng nói ra liền không linh.”
Như Ý “Ồ” một tiếng, quả nhiên cúi đầu trầm mặc hứa nguyện. Bởi vì nguyện vọng không thể phân hưởng ra, khiến cho cậu nhóc có chút táo bạo, ở trong lòng Điền Thất nhích tới nhích lui.
Kỷ Hành nhìn bầu trời phương đông lại lướt qua một ngôi sao băng, hắn cũng gia nhập vào phe hứa nguyện ấu trĩ này. Hắn nghĩ trong lòng, ta hi vọng Điền Thất biến thành nữ nhân.
Hắn ôm Điền Thất càng chặt một chút, cằm nhẹ nhàng chà lên những sợi tóc mềm mại mát lạnh trên đỉnh đầu nàng. Mắt hắn chớp cũng không chớp nhìn về phía đông bầu trời đêm, mỗi khi một ánh sao băng xuất hiện thì hắn đều sẽ nghĩ một lần, ta hi vọng Điền Thất biến thành nữ nhân.
Ta hi vọng Điền Thất biến thành nữ nhân.
Hắn không ngại phiền lặp lại cái nguyện vọng này, cho đến khi Như Ý mệt mỏi muốn ngủ, Điền Thất cũng buồn ngủ đến ngáp lên.
Lúc Kỷ Hành đem hai người ôm xuống nóc nhà thì hắn còn đang cố chấp nhìn phương đông, chờ đợi sao băng xẹt qua. Hắn nghĩ trong lòng, ta hi vọng biết bao nhiêu tiểu biến thái của ta là nữ nhân. Hắn nghĩ đến mức ngực phát đau.
Rất nhanh, hắn sẽ phát hiện, hiệu quả của sao băng này có bao nhiêu là thần kỳ.