Lúc Điền Thất nhận được lá thư thứ hai của Trịnh Thiếu Phong thì tiểu tử này đã không còn giao lưu tâm đắc chuyện yêu đương với nàng nữa. Có lẽ là hắn cảm thấy cùng một thái giám nói những chuyện này quả thực chính là đang trào phúng đối phương không có sẵn điều kiện khách quan để theo đuổi cô nương, làm thế rất là không đáng mặt bạn bè. Thế là hắn bắt đầu siêu kể khổ. Nào là biên cảnh phía bắc khổ hàn (Tuyên Phủ nằm ở phía tây bắc cách kinh thành bốn trăm dặm), rồi nào là vui chơi giải trí thiếu hụt (chừa bài bạc chim chóc ra còn lại không đủ phong phú), rồi huấn luyện quá mệt mỏi (tự tìm) linh tinh.
À, đúng rồi, hắn còn trọng điểm trào phíng một người có bối cảnh giống như hắn, bị tống tới dưới tay Sở tướng quân để lịch lãm. Người này tên là Nghê Thế Tuấn, người không như tên, cho dù là diện mạo hay là khí độ tài năng thì tất cả đều không tuấn chút xíu nào. Bao cỏ (*) cũng thôi đi, đáng hận nhất là hắn thế nhưng dám cùng Trịnh thiếu gia cướp Sở tiểu thư, cũng không tè một bãi soi soi chính hắn, hừ!
(*) Bao cỏ: từ lóng gọi người vô dụng.
Điền Thất thấy sự phẫn nộ tràn ngập lá thư kia dường như là muốn thoát ra khỏi giấy mà nổi lên không trung, nàng lắc đầu bật cười, Trịnh Thiếu Phong này, mắng Nghê Thế Tuấn kia như vậy, có lẽ là vì bị lép vế ở trước mặt Sở tiểu thư, nên mới viết lệch nói bậy để trút căm phẫn. Nàng có chút tò mò người gọi là Nghê Thế Tuấn này là con cái của vị đại nhân nào, trong triều lại là có hai ba cái họ Nghê, bất quá tuổi tác đều không đúng, Trịnh Thiếu Phong chỉ biết mắng chửi người, cũng không thèm nói rõ ràng.
Điền Thất nghĩ không ra, cũng đem thư cất kỹ, chứ không có suy nghĩ thêm.
Đường Thiên Viễn đọc sách đọc ra cảnh giới tới, trên mặt treo mỉm cười vô cùng cao thâm khó lường. Kỷ Chinh cũng đồng dạng mang vẻ mặt cao thâm khó lường. Điền Thất sờ sờ mũi, không biết tới cùng thế giới này không bình thường hay là do nàng không bình thường. Nàng hướng ngưỡng cửa nhìn, chỗ khe cửa lại hiện lên một bóng người, màu sắc của quần áo rất quen thuộc, người kia chính mình cũng bao một căn phòng, nhưng lại ra ra vào vào rất nhiều lần, làm được giống như là bị đái dắt vậy. Điền Thất biết hắn là người mà Hoàng thượng phái ra để giám thị nàng, người lần này với người lần trước không giống nhau, khinh công của người này càng tốt, càng kính nghiệp. Đã vậy hắn còn cứ luôn ghé vào bên cửa cách mành nhìn vào trong, mành cửa hơi mờ, xem cẩn thận cũng có thể xem rõ ràng hành động của người bên trong. Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ chút, ban ngày ban mặt, hắn có thể xem được người bên trong, thì người bên trong tự nhiên là cũng có thể thấy được hắn.
Điền Thất quyết định trở về cùng thương lượng thương lượng với Hoàng thượng, xin hắn đổi một người có đầu óc rõ ràng tới.
Nàng cũng không có tâm tình uống rượu tán gẫu, cáo biệt hai người xong, nàng liền đi tiệm Bảo Hòa. Thấy được Phương Tuấn thì nàng theo thường lệ là muốn trừng hai mắt. Phương Tuấn bị Điền công công trừng đã lâu, liền luôn cảm thấy chính mình là người tội ác tày trời, tuy rằng không biết chính mình đã làm qua chuyện xấu gì, nhưng mỗi ngày hắn đều bị cảm giác áy náy dày vò, ăn ngủ không yên. Hiện tại hắn vô cùng hi vọng chính mình có thể nhanh khôi phục trí nhớ một chút, có nhiều khi sốt ruột quá, hắn liền cầm vật cứng trong tay rồi đập đầu của mình, người khác chỉ nghĩ là tên ngốc này đang luyện thiết đầu công, chẳng hề có gì bất trắc. May mắn đầu hắn đủ cứng, cũng đập không hư.
Hôm nay Điền Thất ở phòng tiếp khách đàm chuyện với người ta, đi ra liền thấy được Phương Tuấn đang cầm một cái lư hương bằng đồng tràn đầy gỉ sét xanh lè gõ lên đầu. Điền Thất vội vàng vung tay đoạt lấy lư hương, “Đồ điên!”
Phương Tuấn nhìn nàng cười, “Ta không sao.”
“Ai quan tâm ngươi có việc gì hay không chứ!” Điền Thất trợn trắng mắt, ôm lư hương cẩn thận xem xem, may mắn, không bị biến dạng.
Phương Tuấn có chút thất lạc, cúi đầu không nói.
Điền Thất vốn định mắng hắn hai câu, nhưng mà bây giờ thấy hắn thế này, thì vẫn là không nhẫn tâm, nên chỉ hỏi, “Thuốc Vương Mạnh cho ngươi còn uống không? Với lại ngươi có đúng giờ đi tìm hắn ghim kim không đó?”
Phương Tuấn gật gật đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn Điền Thất, thấy Điền công công vẫn chưa nổi giận gì nhiều, thì lại lấy lòng cười cười.
Điền Thất cất kỹ lư hương, dặn dò Phương Tuấn không được phép đụng vào đồ trên kệ, rồi đi về, lúc đi ra thì vừa đi vừa lắc đầu. Hiện tại nàng có chút nghi hoặc, thực không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối đãi Phương Tuấn. Lúc ban đầu biết được thân phận của hắn, nàng đương nhiên là vô cùng phẫn nộ, hận không
được khiến hắn lập tức đi chết, nhưng mà nói đến cùng, hắn cũng chỉ là một cái công cụ, một cây đao. Hắn lăn lộn thành thê thảm như bây giờ, cũng có chỗ đáng thương. Đầu đảng tội ác đã chết, bây giờ nàng lại đuổi theo Phương Tuấn gọi đánh gọi giết thì luôn cảm thấy có chút vô lực. Bất quá, hắn dù sao cũng là người trực tiếp hành hung, nếu khiến nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng buông tha hắn, thì nàng lại không cam tâm.
Hừm, nếu như sau khi Phương Tuấn khôi phục trí nhớ rồi nguyện ý làm chứng, vì phụ thân nàng rửa sạch oan khuất, lấy công chuộc tội, thì có lẽ nàng cũng sẽ không đem hắn bức đến đường chết.
Nàng liền như thế mang tâm sự nặng nề về cung, mới vừa trở lại cung Càn Thanh, Thịnh An Hoài liền tới tìm nàng. Trong lòng hắn ôm phất trần, thần bí hề hề nhìn chung quanh, làm được giống như là tới tìm nàng chia của.
Điền Thất kỳ quái hỏi, “Thịnh gia gia, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?”
Thịnh An Hoài hỏi, “Điền Thất, ngươi nói thật với ta, gần đây ngươi không đắc tội với ai chứ? Có người nào đi tìm ngươi làm phiền không?”
Điền Thất lắc đầu, “Không có.” Gần đây nàng rất an phận, người duy nhất tìm nàng gây phiền cũng chỉ có Hoàng thượng, cơ hồ mỗi ngày đều tìm.
“Thật không?”
“Tuyệt đối không có.”
Thịnh An Hoài gãi cằm, nhíu mày nói, “Không đúng nha, có chút kỳ lạ.”
Điền Thất hỏi, “Thịnh gia gia, tới cùng là sao?”
“Không có gì,” Thịnh An Hoài lắc lắc đầu, có chút chuyện không thể đưa ra bên ngoài mà giải thích, huống hồ chính ông ta cũng còn không biết rõ ràng đâu, ông nghĩ nghĩ rồi dặn dò Điền Thất, “Tóm lại ngươi làm việc phải cẩn thận chút… Đừng bị phát hiện.”
Điền Thất biết hắn nói có điều ngụ ý, nàng đỏ mặt khẽ gật đầu.
Thịnh An Hoài cũng có chút ngại ngùng, nhanh chóng đi. Hai ngày liên tiếp này ông bị người ta nói bóng nói gió để nghe ngóng về Điền Thất, Thịnh An Hoài là người cực kỳ kín miệng, sẽ không nói nhiều một câu, nhưng mà Điền Thất bị Hoàng thượng xem trọng là chuyện mà ai cũng xem ở trong mắt, cho nên những người kia hỏi cơ bản là lời thừa. Thịnh An Hoài nhất thời làm không rõ đối phương có ý tứ gì, là muốn chọn chuyện làm sai của Điền Thất, hay là muốn nịnh bợ Điền Thất? Cho dù là loại nào đi nữa, chạy đến trước mặt Thịnh An Hoài ông đây mà đào gốc bới rể có dễ vậy sao… Thậm chí, còn nói gần nói xa như là muốn châm ngòi hắn và Điền Thất, chuyện này thật quá buồn cười, chọc hai thái giám ngự tiền đánh nhau, ngươi có thể được chỗ tốt gì nha?
Thịnh An Hoài định từ thân phận của người hỏi tính lên để cân nhắc ý tới của đối phương, nhưng mà cũng nghĩ không thông, người cùng hắn nghe ngóng ít nhất cũng có bốn năm tên, vừa không thuộc cùng cái nha môn, cũng không phải cùng một người chủ tử.
Thật là kỳ quái, Thịnh An Hoài vừa đi vừa nghĩ, thái giám ở thành Tử Cấm đây là muốn
phát điên tập thể sao.
Bên này Điền Thất ăn xong cơm tối, ăn không ngồi rồi nên ra ngoài Hoàng cung tản bộ một hồi, liền thấy được có thái giám ở cung Càn Thanh đuổi theo kêu nàng trở về. “Điền công công, hôm nay Hoàng thượng chưa dùng bữa tối, không bằng ngài trở về nhìn xem?” Hiện tại chúng nô tài ở cung Càn Thanh đều biết, Thịnh công công là người nói một không hai, nhưng muốn luận đến việc dỗ Hoàng thượng vui vẻ, thì tựa hồ Điền công công càng hơn một bậc.
Điền Thất cảm thấy kỳ lạ, tâm tình của Hoàng thượng không tốt sao, sao ngay cả cơm tối cũng ăn không vô? Sau đó nàng lại nghĩ, người lớn tồng ngồng, cũng không phải Như Ý, nhất định phải cần nàng dỗ mới chịu ăn cơm hả. Tuy nghĩ như thế, nhưng nàng cũng là lo lắng, thế là cùng thái giám kia quay trở về.
Bữa tối ở cung Càn Thanh đã dọn xuống, Hoàng thượng đang ở trong thư phòng, đem Như Ý ôm vào trong lòng dạy nó thành ngữ.
Điền Thất thấy Hoàng thượng không giống như là tâm tình không tốt. Nàng kêu những người khác lui xuống trước, rồi nhìn hai cha con, hỏi, “Hoàng thượng, tối hôm nay ngài ăn ngon không, không có bỏ ăn chứ?”
Kỷ Hành giương mắt cười nhìn nàng, “Thế nào, vì trẫm mà đau lòng?”
Điền Thất đỏ mặt, Như Ý còn ở đây, sao hắn lại đi nói những lời như vậy.
Kỷ Hành vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Ý, “Như Ý, nói với Điền Thất, hôm nay lúc ăn tối thì con nói cái gì đó.”
Nhứ Ý ôm quyển sách đang mở ra, nó nhìn phụ hoàng rồi nhìn Điền Thất, sau đó gằn từng chữ nhỏ giọng đáp, “Đại, phúc, tiện, tiện.”
(Đại phúc tiện tiện /dà fù pián pián/: Nghĩa là “Bụng to béo ú”, đây là thành ngữ mô tả 1 người có bụng bự, hình dáng vô cùng mập mạp.)
Kỷ Hành không đồng ý, “Lời con nói là như thế sao?”
Như Ý cúi đầu không nói chuyện.
Lời nó nói tự nhiên không phải như vậy. Hôm nay Như Ý ở cung Càn Thanh cùng phụ hoàng dùng bữa tối, cũng không biết khéo hay không khéo, trong đám thái giám dâng cơm có một người vô cùng béo, cái bụng to đùng. Như Ý chỉ thái giám bụng to rồi liên tiếp kêu, “Cục kứt bay bay, cục kứt bay bay…”
(Như Ý đọc sai thành ngữ từ “Đại phúc tiện tiện /dà fù pián pián/” (Bụng to béo ú) thành “Đại tiện phiên phiên /dà biàn piān piān/” (Cục kứt bay bay) ))
Vạn sự sợ tưởng xa, thái giám bị mắng một câu cục kứt cũng thì thôi, Kỷ Hành lại một lần không cẩn thận tưởng tượng ra hình ảnh vô số kục kứt bay loạn trong không trung, hắn phảng phất còn ngửi được một cổ mùi tanh tưởi…
Cho nên bữa tối hắn hầu như không ăn nỗi thứ gì, đầu sỏ gây nên lại ăn được say sưa ngon lành. Kỷ Hành chờ Như Ý ăn cơm xong mới bắt đầu quở trách nó, nói nó không có học vấn, rồi nghiêm khắc uốn nắn nó phát âm cái thành ngữ này. Như Ý cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai không đề cập tới.
Kỷ Hành cảm thấy con trai cứ luôn đọc sai thành ngữ cũng không phải cái chuyện tốt gì, bởi vậy quyết định tự mình chỉ đạo, nghiêm túc dạy cho nó. Đây chính là vì sao cái hình ảnh trước mắt này của Điền Thất tồn tại.
Điền Thất nghe nói chuyện này, nàng nén cười, trấn an nói, “Chuyện này ít nhất cũng thuyết minh điện hạ nhận thức được cái chữ ‘Tiện’ này, còn biết nó có hai loại âm đọc. Đứa bé nhỏ như vậy mà có thể làm được như thế đã là vô cùng không dễ.”
Như Ý được Điền Thất khen, lại kiêu ngạo giương đầu lên.
Kỷ Hành hừ một tiếng, đem quyển sách trong lòng Như Ý tùy tiện lật vài tờ, thấy được một cái thành ngữ là Khổng Dung nhường lê. Cái này tốt lắm, vừa sinh động vừa có ý nghĩa giáo dục, còn thích hợp cho trẻ con học tập.
Rất nhanh hắn liền phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
“Ca ca là cái gì?”
“Đệ đệ là cái gì?”
Như Ý tỏ vẻ rất mê mang.
Kỷ Hành nhẫn nại đem bốn loại thân phận là huynh đệ tỷ muội giải thích một lần cho Như Ý. Như Ý nghe hiểu, nhưng nó nhỏ giọng nói, “Con muốn có muội muội.”
Kỷ Hành nhịn rồi nhịn, “Được, vậy con sẽ nhường lê cho muội muội chứ?”
“Dạ,” Như Ý gật gật đầu, “Dù sao thì con cũng ghét ăn lê.”
Kỷ Hành lại nhịn, rồi đem chuyện xưa Khổng Dung nhường lê cho hai muội muội nói qua một lần, cuối cùng hỏi Như Ý, “Câu chuyện xưa này thuyết minh cái đạo lý gì?”
Như Ý nghĩ nghĩ, trong lòng có đáp án tiêu chuẩn, liền tràn đầy tự tin nói, “Thứ mà chính mình không thích, nhất định phải đưa cho người khác.”
Kỷ Hành nhịn không được nữa. Hắn đem sách quật xuống bàn, “Con nên đi về.”
Như Ý liền như vậy bị phụ hoàng của nó đuổi đi. Điền Thất cười nhìn hai cha con này, thấy được Như Ý đi, nàng hỏi Kỷ Hành, “Hoàng thượng, hiện tại khẩu vị của ngài có khá hơn chút nào không?”
Kỷ Hành như cười như không nhìn nàng, “Vừa thấy được nàng, liền rất tốt.”
Điền Thất vẫn là không quá thích ứng hắn tùy thời tùy chỗ giở trò lưu manh, mặt nàng đỏ lên, “Vậy… Hay là ngài lại ăn chút gì đó? Ngài muốn ăn cái gì, nô tài kêu Ngự thiện phòng đi làm.”
Sự trả lời của Kỷ Hành chính là đè nàng lên bàn hôn môi một trận, vừa hôn vừa nói, “Ta muốn ăn cái gì, nàng vẫn không rõ sao?”
Điền Thất bất an đẩy bờ vai hắn, “Đừng, đừng ở chỗ này.”
Thư phòng cách phòng ngủ không hề xa, nhưng mà Kỷ Hành không muốn chuyển chỗ khác. Điền Thất nắm chặt tiểu huynh đệ của hắn không cho hắn động, bức được hắn đành phải về phòng ngủ.
Hai người vừa dính giường rồng, thì đó là một trận mây mưa lật đổ. Kỷ Hành ngồi ở trên giường, để cho Điền Thất ngồi ở trên người hắn đối diện với hắn, hai chân vòng quanh eo hắn. Lúc đầu Điền Thất còn có thể tự mình nhúc nhích một chút, sau lại không còn sức, mà chỉ có thể ghé vào trên vai hắn ngâm nga. Kỷ Hành dùng một tay ôm phía sau lưng Điền Thất, tay còn lại thì đỡ mông nàng, dìu thân thể của nàng lên lên xuống xuống, chính hắn phối hợp theo đó mà đẩy lưng, động tác sâu sâu cạn cạn. Hắn cúi sát bên tai Điền Thất, thở gấp nói, “Điền Thất, sinh cho ta một đứa bé đi.”
Thân thể của Điền Thất cứng đờ.
Kỷ Hành bị nàng vắt được có chút chịu không nỗi. Hắn vuốt ve lưng của nàng, lại nói, “Sinh cho Như Ý một muội muội, được không?”
Trả lời hắn là sự đau đớn khẽ khàng khi cốt nhục nơi bờ vai bị hàm răng ngà tập kích.