Lúc Quý Chiêu đi đến trước cung Từ Ninh, thì thấy được Hoàng thượng và Ninh vương đã đánh được khó cách khó phân, người chung quanh đều câm như hến, chỉ có Như Ý đang vỗ tay la to cổ vũ. Nàng giật hết cả mình, trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không tiện đánh bạo chạy lên ngăn cản.
Nhưng mà đang rất tốt đẹp, sao lại đánh nhau chứ? Quý Chiêu cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay nàng tới cung Từ Ninh là vì Thái hậu truyền gọi, nói là có chuyện muốn thương lượng với nàng. Quý Chiêu không biết Thái hậu có thể có chuyện gì muốn “thương lượng” với nàng.
Như Ý thấy được Quý Chiêu, nó hướng nàng quơ quơ tay, “Điền Thất!”
Quý Chiêu đi tới đem Như Ý tiếp tới tay, đôi mắt của cậu nhóc hồng hồng, trên lông mi còn treo bọt nước nhỏ vụn chưa lau sạch sẽ, vừa nhìn chỉ biết vừa khóc qua. Nàng nhíu nhíu mày, hỏi Như Ý, “Điện hạ sao thế này?”
Nàng vừa hỏi như thế, khuôn mặt Như Ý lập tức sụp đổ xuống, ủy khuất ôm cần cổ Điền Thất, vùi đầu trên vai nàng, trầm mặc không nói.
Quý Chiêu càng đau lòng.
Lúc này, Thịnh An Hoài đi tới, khó xử nhìn Quý Chiêu, “Điền… Quý cô nương, không thì cô… Khuyên nhủ bọn họ?”
Quý Chiêu đành phải nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Đừng đánh…”
Hai huynh đệ quả nhiên dừng lại, quay đầu vọng Quý Chiêu.
Quý Chiêu bị nhìn một trận rất không tự tại. Nàng ôm Như Ý đi qua, “Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia.”
Hai người bọn họ giống như là đã thương lượng trước, không có nói chuyện.
Quý Chiêu thấy được Kỷ Chinh, kỳ thật có chút kinh hỉ, “Vương gia ngài trở về rồi? Chuyện làm được thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi, vô cùng thuận lợi,” Kỷ Chinh cười được ấm như gió xuân, chẳng qua là trên mặt hắn sưng một cục, nên nụ cười này nhìn sao cũng thấy không hài hòa, “A Thất, thật lâu không gặp, có từng tưởng niệm bản vương?”
“Tưởng niệm —-” Quý Chiêu vừa định khách khí một câu, nhưng mắt thoáng nhìn qua thấy được sắc mặt Hoàng thượng không được tốt lắm, thế là tiếp tục nói, “Tưởng niệm cái gì nha, ha ha ha…”
Như Ý ôm cổ Điền Thất, nó vươn thẳng người lên, rốt cuộc xấp xỉ có thể cùng Phụ hoàng và Hoàng thúc nhìn thẳng, thế là nó tự mình cảm thấy bản thân cao lớn uy mãnh lên, sức mạnh tràn đầy mà nhìn Hoàng thúc của nó. Ít nhất thì lúc này Điền Thất đang ở trong lòng Như Ý nó đây, như vậy có thể nói rõ vấn đề… Thôi được, nó ở trong lòng nàng cũng là giống nhau. (Bó tay Như Ý bảo bối luôn )) )
Kỷ Hành vô cùng chịu không nổi con trai hắn phạm ngốc như thế —- Hắn hoàn toàn xem nhẹ vừa rồi chính hắn phạm ngốc như thế nào.
Bấy giờ, một thái giám trong cung Từ Ninh chạy ra nói, “Thái hậu nương nương mời Hoàng thượng, Ninh vương gia, Quý cô nương đến trong cung gặp mặt.”
Xem ra cung Từ Ninh đã biết chuyện này. Bên ngoài gây ra chuyện lớn như vậy, cho dù không ai chạy vào cáo trạng, thì người bên trong cũng có thể phát hiện.
Vừa lúc, Kỷ Hành cũng muốn nói rõ ràng, đỡ phải để người có ý đồ đem chuyện này lợi dụng, biến đổi khó lường.
***
Trong cung Từ Ninh, Thái hậu trầm mặt nhìn Kỷ Hành và Kỷ Chinh, Kỷ Hành nhìn qua lại không có gì thảm hại, riêng Kỷ Chinh thì mặt mũi đã bầm tím lên. Cuối cùng ánh mắt của bà ngừng ở trên người Quý Chiêu.
Quý Chiêu khép mắt, thần sắc lại là trấn định.
Thái hậu trước là sai bà vú đem Như Ý ôm đi.
“Các ngươi chính là hiếu kính ai gia như thế? Tại ngưỡng cửa cung của ai gia dựng sân khấu kịch, diễn trò đánh nhau?”
“Khụ khụ,” Kỷ Hành có chút ngại ngùng, “Mẫu hậu hiểu lầm, trẫm chỉ là cùng A Chinh luận bàn một chút, xem gần đây nó có hoang phế võ nghệ hay không.”
Kỷ Chinh vội vàng gật đầu. Loại chuyện này không tốt nháo tới trước mặt người lớn, hắn cũng không phải con nít. Lại nói, Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng thượng, bà ta khẳng định là không nhẫn tâm mắng con trai của mình, lúc này đang chờ cái bậc thang đi xuống nha.
“Hoàng huynh nói đúng lắm, mẫu hậu, gần đây nhi thần tập nghệ không tinh, có điều lui bước, bị chút thương ngoài da, cũng là bài học kinh nghiệm.”
Sắc mặt Thái hậu hơi hòa hoãn, chí ít huynh đệ hai người không có ở trước mặt bà tranh chấp, thấy rõ không có bị sắc đẹp đụng hư đầu. Chẳng qua, hai người này làm ra chuyện đánh nhau chỉ vì Quý Chiêu, đủ thấy Quý Chiêu cũng thật là cái tai họa. Thái hậu nghĩ, sau đó đánh giá Quý Chiêu từ trên xuống dưới. Hiện tại nàng đã đổi về nữ trang, tuy ăn mặc rất bình thường, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn như ngày thường vô cùng bắt mắt. Con người một khi bộ dạng đã đủ xinh đẹp, thì dù có mặc cái bao tải cũng dễ nhìn. Bất quá tuy Quý Chiêu cực mỹ, nhưng không hề có vẻ diêm dúa lẳng lơ, mà là từ trong xương cốt xuyên suốt một loại khí chất sạch sẽ tinh khiết. Thái hậu muốn mắng nàng hai câu, lại tìm không ra từ hình dung thích hợp. Mỹ nhân như vậy, không phải Thái hậu không muốn đặt bên cạnh con mình, nếu như nàng sinh ra đứa bé gái cũng có thể xinh xinh đẹp đẹp, nhưng mà Thái hậu tưởng tượng đến cách nghĩ điên cuồng của con trai thì trong lòng bà cực kỳ buồn phiền.
Quý Chiêu càng hồ đồ, nàng chẳng hiểu ra sao bị gọi đến cung Từ Ninh, sau đó cũng chẳng rõ chẳng ràng xem một trận đánh nhau, đến lúc này nàng còn không hiểu được chuyện gì thế này, chỉ biết Thái hậu có vẻ như có ý kiến rất lớn với nàng, hiện tại bà ấy gần như muốn dùng ánh mắt mà đục ra hai cái lỗ thủng trên người nàng. Nàng biết đây hẳn là do Hoàng thượng nói chuyện đó với Thái hậu, nhưng mà… Thái hậu nương nương ngài có gì thì nói đi! Ngài nghĩ ra chiêu gì ta cũng tiếp hết, chỉ là đừng có trầm mặc nữa…
Tại lúc Quý Chiêu nhiệt liệt chờ đợi, Thái hậu mở miệng: “Quý Chiêu, ngươi cũng đến tuổi nên xuất giá, nhưng mà trong nhà không có phụ mẫu làm chủ, nói chung là không phải chuyện gì tốt. Hiện tại ai gia vì ngươi chọn được một mối hôn nhân tốt, một là không cô phụ tuổi xuân của người, hai là cũng có thể an ủi hương hồn trên trời của Quý tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”
Mối, mối hôn nhân?
Quý Chiêu có chút sững sờ, nàng có thể từ trong sắc mặt của Thái hậu nhìn ra, bà ấy không thích nàng, thấy rõ “mối hôn nhân” này không phải là cùng Hoàng thượng, cũng có nghĩa là bà ấy muốn đẩy nàng đi ra? Giao cho ai?
Không cần biết là giao cho ai, nàng đều sẽ không đồng ý. Thế là nàng quỳ xuống nói, “Thái hậu nương nương tứ hôn, dân nữ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng mà hài cốt của phụ mẫu không biết nơi nào, sợ rằng ở dưới suối vàng khó an, lúc này dân nữ thật sự không có bận tâm đến chuyện hôn nhân, mong rằng Thái hậu nương nương thông cảm.”
“Chỉ là trước tiên định ra một mối hôn sự mà thôi, cũng không phải kêu ngươi lập tức thành thân. Phu thê Quý tiên sinh gặp kiếp nạn này, trong lòng ai gia cũng vô cùng bi thống, nhưng mà Liêu Đông lớn như vậy, nếu mười năm ngươi cũng không tìm ra, chẳng lẽ thật sự mười năm cũng không thành thân hay sao? Chuyện này mới thật sự khiến cho phụ mẫu ngươi dưới suối vàng khó an.”
“Ta…”
“Được rồi, đừng nói,” Thái hậu vung tay áo, cắt lời nàng, “Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ngươi cũng không cần thẹn thùng. Ngươi là hậu duệ của trung thần, ai gia tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Người nam kia vô luận là gia thế hay nhân phẩm, đều rất xứng với ngươi… Ngươi thấy Ninh vương thế nào?”
“Hả?” Quý Chiêu có chút trợn tròn mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Kỷ Chinh. Mặt hắn
còn sưng nha, thấy được nàng nhìn hắn, hắn khe khẽ mỉm cười, khóe miệng động tới vết thương, đau hắn nhe cả răng.
Quý Chiêu đã rõ ràng, Thái hậu đây là muốn đẩy nàng cho Kỷ Chinh. Bà ấy còn thực là ra tay rộng lớn, Kỷ Chinh nhưng mà là mục tiêu hàng đầu của rất nhiều thiếu nữ chờ gả trong Kinh thành. Quý Chiêu cảm thấy nếu như lòng mình chưa từng chứa ai, thì có lẽ sẽ không cự tuyệt mối hôn sự này, nhưng mà hiện tại thể xác và cả tinh thần của nàng đều đã cho Kỷ hành, vậy thì không thể lại cùng Kỷ Chinh lẫn lộn. Bất quá xem phản ứng vừa rồi của Kỷ Chinh, hắn hình như đã biết Thái hậu muốn làm như vậy? Đã vậy hắn cũng không ngăn trở? Có chút loạn a…
Cho dù nói sao đi nữa, Quý Chiêu là quyết định từ chối. Nhưng mà làm sao từ chối đây? Thái hậu đều nói đến như thế rồi, nàng căn bản là tìm không ra lý do cự tuyệt. Có chút chuyện không thể nghĩ nhiều, càng nghĩ càng loạn, không có cách nào thì chỉ còn cách dùng dao sắc chặt đay rối. Thế là Quý Chiêu cắn răng một cái, bất chấp tất cả nói, “Bẩm Thái hậu nương nương, dân nữ cùng Hoàng thượng chung sống lâu ngày, ngưỡng mộ tướng mạo phong hoa của ngày ấy, trái tim đã trót trao, cầu Thái hậu nương nương thành toàn. Dân nữ không dám yêu cầu danh phận địa vị gì xa vời, chỉ khẩn cầu Thái hậu nương nương cho phép dân nữ tiếp tục hầu hạ Hoàng thượng, như vậy cũng đủ rồi.”
Đây quả thật chính là thổ lộ trước đám đông. Kỷ Hành lập tức đắc ý vô cùng, hận không được có cái đuôi để vểnh vểnh lên. Theo đó tương phản, sắc mặt Kỷ Chinh liền khó xem hơn nhiều. Điền Thất sao lại thích Hoàng thượng chứ, nhất định là bị hiếp bức!
Suy nghĩ của Thái hậu tương đối phức tạp: Quý Chiêu thích Hoàng thượng —– Quý Chiêu có ý định với Hoàng thượng — Quý Chiêu nhìn chằm chằm vị trí Hoàng hậu…
Nhưng mà Quý Chiêu lại chính miệng nói, “Không cầu danh phận địa vị”. Đương nhiên, ở Hoàng gia, nữ nhân mà Hoàng thượng sủng hạnh qua tổng yếu phải cho cái danh phận, nàng sở dĩ cường điệu điểm này, ý tứ là nàng làm hay không làm Hoàng hậu cũng không sao cả. Nàng không sao cả, nhưng Hoàng thượng lại rất có sao, như vậy còn không phải giống nhau! Lại nói, ai có thể nói đây không phải là trò xiếc lạt mềm buộc chặt của nàng?
Thái hậu phát hiện chính mình lại bị Quý Chiêu chơi lại một vố. Bà luôn miệng liến thoắng muốn giúp người ta suy xét chuyện hôn nhân đại sự, nhưng mà không nghĩ đến da mặt của cô nương này lại dày như vậy, trực tiếp đem cái mình cần nói ra, như thế Thái hậu lại không biết nên cự tuyệt ra làm sao. Mấu chốt là còn có con trai mình ở một bên đem cùi chõ rẻ ra ngoài đi kéo chân sau. Thế là Thái hậu sợ, bà cười nói, “Ai nha, loại chuyện này là chuyện cả đời, còn cần bàn bạc kỹ hơn. Ngươi đứng lên trước đi.”
Chuyện này cứ thế sống chết mặc bây.
Chư vị ở đây mặt ai cũng dày cui, nên rất nhanh tìm ra đề tài mới nói chuyện, phối hợp với Thái hậu nương nương làm ra cảnh thái bình giả tạo. Một lát sau, Thái hậu đem Kỷ Chinh và Quý Chiêu thả đi, chỉ lưu Kỷ Hành lại nói chuyện.
Kỷ Hành rất gấp gáp, Kỷ Chinh và Quý Chiêu cùng nhau đi ra ngoài, hắn làm sao có thể yên tâm chứ.
Thái hậu cứ là không cho hắn như ý, lôi kéo hắn nói này nói kia. Cản trở con mình nói chuyện yêu đương cũng xem như là chuyện vui mừng nhất của người làm mẹ.
Bên này, Quý Chiêu và Kỷ Chinh cùng ra ngoài cung Từ Ninh. Hiện tại Quý Chiêu không phải nô tài, tuy rằng chỉ là bình dân nhưng cũng có tư cách cùng Kỷ Chinh sóng vai đi. Hiện tại nàng thật sự lúng túng, cố ý cười ha ha nói, “Cái kia… Thái hậu nương nương thật có ý tứ.” Nàng cố ý xách Thái hậu ra, chính là hi vọng nghe Kỷ Chinh giải thích một chút, nói một câu chuyện này tới cùng là trò đùa gì vậy.
Nhưng mà Kỷ Chinh lại hỏi nàng, “A Thất, nàng nói thật với ta, vừa rồi những lời nàng nói ở trước mặt Thái hậu, là do bị Hoàng huynh bức bách đúng không?”
“Khụ, không phải, ta là thật lòng nói.” Hiện tại nhớ đến vừa rồi chính mình dũng mãnh thừa nhận những lời kia, thì rốt cuộc nàng có chút đỏ mặt.
Kỷ Chinh đột nhiên có chút phẫn nộ, rồi lại thất vọng, không cam lòng. Cho tới nay hắn chỉ nghĩ Điền Thất là bị Hoàng thượng cường ép, nhưng mà cường ép cường ép thế nhưng thành thực. Hắn có chút hận, rồi lại không biết nên hận ai, trước kia hắn có lẽ còn có thể dùng lời nghiêm nghĩa chính để chỉ trích Hoàng thượng chiếm lấy Điền Thất, nhưng bây giờ, người ta lại thành lưỡng tình tương duyệt, hắn lại có cái tư cách gì để chặn ngang một cước?
Nhưng hắn lại vô cùng không cam tâm đi nữa, thì bọn họ cũng đã thành uyên ương có đôi có cặp, cùng ngủ cùng đi, còn hắn thì sao? Một lòng mê say của hắn lại có thể trao cho ai? Rõ ràng hắn mới là người đầu tiên phát hiện, là người đầu tiên thích, cái Kỷ Hành dựa vào cũng bất quá là gần hồ nên hưởng ánh trăng thôi, nếu để cho Điền Thất cùng Kỷ Chinh hắn đây ngày ngày chung sống, chỉ bằng hắn đối với nàng tốt lắm, nàng sao có thể không thích hắn chứ?
Cái ý nghĩ này giống như là một quả bóng phình căng, không ngừng đè ép thần kinh của Kỷ Chinh. Hắn một hồi nghiến răng nghiến lợi, một hồi uể oải đầy mặt, Quý Chiêu thất thật là kỳ quái, nàng rẽ đề tài khác hỏi hắn, “Vương gia, lần này ngài đi xa, có thu hoạch được cái gì không?”
Kỷ Chinh dừng lại, nhìn chằm chằm nàng, đáp: “Có, ta đi Liêu Đông.”
Liêu Đông đối với Quý Chiêu mà nói là một nơi rất mẫn cảm, nàng không nói tiếp.
“Biết ta là vì ai sao?” Hắn hỏi.
Quý Chiêu không dám trả lời. Nàng khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Kỷ Chinh cay đắng giật giật khóe miệng, lại nói, “A Thất, ta đi Liêu Đông đều là vì nàng… Nàng có biết ta tìm được cái gì không? Ta vừa về đến đây liền muốn nói với nàng ngay, không ngờ nghe đến cũng là lời thổ lộ chân tình của nàng.”
Quý Chiêu lập tức vội vàng hỏi, “Ngươi tìm được cái gì?”
“Ta tìm được…” Kỷ Chinh nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, hắn búng cái trán của nàng một cái, cười, “Ta tìm được phương pháp để cho nàng yêu ta.”