Lúc Kỷ Hành đi đến cung Từ Ninh thì Thái hậu đang khóc.
Thái hậu người này nha, khi bà ấy khóc thì vĩnh viễn sẽ không khóc bù lu bù loa tạo ra những tiếng động khiến người ta phiền chán. Mà bà ấy chỉ yên lặng rơi nước mắt, làm cho người ta cảm thấy cả thế giới này đều phụ bà, ai nhìn thì ai có cảm giác tội lỗi.
Kỷ Hành có chút nhức đầu, “Mẫu hậu, ai lại chọc ngài tức giận? Trẫm nhất định không nhẹ tha hắn.”
“Còn có thể là ai! Ai gia vì ngươi làm lụng cả một đời, thật không dễ dàng chịu đến bây giờ, vậy mà ngươi được lắm, đi làm ra những loại chuyện xấu xa kia. Có phải là an nhàn lâu quá, nên ngươi quên đi những đau khổ từng trải qua? Ngươi quên cha ngươi bị thái giám che đậy đến thế nào sao? Ngươi —-” Nói tới đây thì ngậm miệng tiếp tục khóc.
Kỷ Hành liền biết chuyện kia đã truyền tới tai Thái hậu. Hắn giải thích, “Đó đều là người bên ngoài truyền bậy bạ, con làm người thế nào mẫu hậu ngài biết rõ mà, làm sao ngài lại giống người khác đi tin tưởng những lời đồn kia.”
Thái hậu tuy là khóc cả nửa ngày, nhưng đầu óc cũng không có choáng váng, “Đến lúc này ngươi còn lừa dối ta! Trứng không nứt ruồi bọ không bu, ai gia liền không tin, nếu như là chuyện không có căn cứ, người bên ngoài làm sao dám tùy ý đi nói bậy về Hoàng đế?”
Lòng Kỷ Hành trầm xuống, hắn đã có kế sách. Hắn lập tức thở dài làm ra vẻ bất đắc dĩ, “Mẫu hậu ngài đoán không lầm, trẫm…” Hắn cắn răng, giống như là vô cùng khó mở miệng, “Trẫm quả thật không quá thích nữ nhân khác…”
Lời này của hắn nói được xem như là không sai, nhưng nghe vào trong tai của Thái hậu, tự nhiên là nghĩ hắn quả thật đã đi lên con đường đoạn tụ. Thế là Thái hậu gấp đến mức hai mắt đều biến đen, “Ngươi, ngươi…” Ngươi nửa ngày, thế nhưng một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời. Có chút chuyện khi hoài nghi là một chuyện, khi xác định lại là chuyện khác. Cho dù lại hoài nghi, nhưng đến lúc xác định thật sự xong, cũng sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác trời sập.
Lần này Thái hậu rốt cuộc nhịn không đươc, lên tiếng khóc lớn.
Ngay cả Kỷ Hành đều ít khi gặp được cảnh này. Thái hậu buông ra, vừa khóc vừa mắng, mắng một hồi, thấy con trai không có chút ý hối cải nào, thì bà bắt đầu mắng Điền Thất. Nhất định là tên tiểu thái giám kia dụ dỗ A Hành!
Kỷ Hành lập tức cùng mắng theo, “Tên Điền Thất kia, quả thật có chút không biết tốt xấu, thế nhưng dám thà chết không theo, trẫm cũng không có bạc đãi hắn nha!”
Thái hậu: “…” Sự thật của chuyên này lại một lần nữa đổi mới sự hiểu biết của bà, hóa ra là con trai của mình một bên tình nguyện làm đoạn tụ, người ta còn không có đồng ý?!
Tâm tình của Thái hậu rất phức tạp, một phương diện thì hai người cũng chưa có sống phóng đãng đến cùng nhau, đây là chuyện tốt; phương diện khác là con trai của mình bị người ta khinh bỉ, Thái hậu “Cùng có nhục chung”, cảm thấy con trai của bà cũng không tệ, tên Điền Thất kia bằng cái gì dám chướng mắt Kỷ Hành… Bất quá cho dù Điền Thất chướng mắt A Hành, A Hành vẫn là một lòng một dạ muốn đoạn tụ, chuyện này thuyết minh cái gì?
Con trai mình có vẻ như cứu vớt không được rồi…
Thái hậu càng thêm tuyệt vọng.
Bà có một loại xúc động muốn lập tức tiêu diệt sạch sẽ Điền Thất. Nhưng mà một khi Điền Thất ngã xuống, ngàn vạn Điền Thất khác sẽ đứng lên. Mấu chốt của chuyện này không nằm ở Điền Thất, mà ở chỗ khẩu vị kỳ cục không ra sao kia của Hoàng thượng. Nếu như bà đem Điền Thất giết chết, vậy Hoàng thượng phải chăng sẽ đi tìm một thái giám khác? Nhân phẩm của Điền Thất không tồi, ít nhất là từ chuyện này nhìn ra, hắn vẫn là có chút cốt khí và phẩm hạnh. Lỡ như Điền Thất chết, Hoàng thượng đi tìm thái giám khác, mà thái giám kia lỡ như chịu theo Hoàng thượng…
Thái hậu rùng mình một cái. Cũng là nói, theo tình hình trước mắt mà xem, Điền Thất rất kỳ diệu nổi lên tác dụng bám trụ Hoàng thượng?
Nghĩ như vậy, hình tượng của Điền Thất trong lòng Thái hậu lập tức có chút rực rỡ đến chói mắt.
Thái hậu vốn là người không có chủ kiến, bà cũng không biết nên khuyên con trai mình làm sao. Hiện tại đưa ra sát chiêu mà hắn đều không mảy may thay đổi, thế là bà liền chẳng biết làm sao, nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp tốt nào.
Kỷ Hành len lén quan sát thần sắc của Thái hậu, thấy bà tin, hắn yên lòng. Hắn cũng không muốn lừa mẹ ruột của mình, nhưng chuyện đã đến mức này, hắn tất nhiên phải lựa chọn cách ổn thỏa nhất, để hạ thấp tất cả khả năng gia tăng thương tổn cho Điền Thất. Đương nhiên, áy náy là có. Thế là Kỷ Hành nói với Thái hậu một chuyện khác, “Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng không biết vì sao Thuận phi lại biết được.”
Thái hậu nghe được hai chữ “Thuận phi”, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, cũng không có tâm tư cùng Kỷ Hành phân tích xem chuyện này lớn hay là nhỏ. Trong hậu cung, Thuận phi là địch nhân số một của bà, địch nhân này lại trước một bước biết được việc tư mật của Hoàng thượng, vậy làm sao được.
Kỷ Hành đã đánh mất khí tiết một lần, nên lúc này có chút thản nhiên, không thèm để ý đánh mất lần nữa. Thế là hắn bình tĩnh đem Thuận phi kéo ra hấp dẫn sự chú ý của Thái hậu, thuận tiện tiếp tục giúp Điền Thất xây dựng hình tượng chói lọi: “Mẫu hậu có điều không biết, Thuận phi từng lấy chuyện này ra làm áp chế, bức bách Điền Thất giúp ả làm việc. Điền Thất vì chỉ nhận một chủ tử là trẫm nên từ chối Thuận phi, còn đem chuyện này báo rõ với trẫm.”
Làm tốt lắm! Thái hậu thầm vì Điền Thất ủng hộ, sau lại nghĩ tới Điền Thất này chính là mục tiêu săn bắn của con trai biến thái của mình, thì mặt bà tối sầm, không thoải mái nâng tây lên dùng khăn tay xoa xoa khóe môi một chút.
Kỷ Hành tiếp tục nói, “Không nghĩ tới Thuận phi từ lúc đó liền ghi hận Điền Thất trong lòng, vì báo thù Điền Thất, ả thế nhưng đem chuyện này tiết lộ ra ngoài cung, trước giờ mọi người đều là thích nghe mà không thích nhìn, tình nguyện tin tưởng chuyện nghe đến, cũng không muốn tin vào cái mà thấy được. Chuyện này nhất thời bị truyền được vô cùng khó nghe, lầm thanh danh của trẫm. Mấy tên ngôn quan dâng tấu chương, đem trẫm mắng một trận.”
Thái hậu tức đến mức vỗ đùi, “Thật là to gan lớn mật, há có thể như vậy!”
Kỷ Hành gật đầu phụ họa, “Thật là sao có thể như thế.”
Đôi mắt của Thái hậu đột nhiên xoay xoay, hồ nghi nhìn Kỷ Hành, “Lời ngươi nói có phải thật không?” Bà lại không ngốc, còn là từ kiếp sống cung đấu nhiều năm bò ra tới. Con trai bà ngắm vào Điền Thất, hiện tại rất có thể vì bảo vệ tên thái giám kia mà cố ý mỹ hóa hắn.
Kỷ Hành bình tĩnh trả lời, “Nếu mẫu hậu không tin, có thể truyền Điền Thất tới đây hỏi han. Trẫm vẫn ở cung Từ Ninh, chỗ nào cũng không đi.”
Thái hậu không thể không biết ngượng mà đương trường làm chuyện này, “Thôi.”
“Hay là hỏi một cái đi, hỏi qua cũng sẽ làm cho mẫu hậu yên tâm.” Kỷ Hành nói xong, quay đầu kêu người vào, hạ lệnh đi đem Điền Thất và Thuận phi gọi tới.
Có Thuận phi đối chất, Thái hậu liền yên tâm. Liền tính Điền Thất và Hoàng thượng có thể thông đồng với nhau đóng kịch, nhưng Thuận phi tất nhiên sẽ không hy sinh chính mình đi phối hợp với bọn hắn.
Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là có ba phần dối gian bảy phần chân thật, Kỷ Hành đã đem lời bịa đặt nói được hoàn mỹ, Điền Thất bị
kêu tới thì chỉ cần từ đầu tới cuối nói thật, một cái chữ đều không cần bịa ra. Ví dụ như ngày đó Thuận phi đúng lúc ra tay cứu giúp, nàng đi đến cảm ơn, Thuận phi nào là “Sợ Hoàng thượng đau lòng,” rồi nào là “Mong rằng Điền công công thành toàn”.
Thái hậu nhớ lại ngày đó bà trừng phạt Điền Thất, Thuận phi lại đột ngột đứng ra, chuyện này quả thật hoàn toàn khớp với nhau.
Thuận phi bị nói đến mức xanh xanh trắng trắng hết cả mặt. Về chuyện này, Hoàng thượng đã cảnh cáo qua nàng một lần, lúc trước nàng không có phủ nhận, hiện tại ngay trước mặt Hoàng thượng, nàng cũng không có cách nào phủ nhận. Bất quá Thuận phi cảm thấy nàng làm như vậy cũng không cấu thành cái tội danh gì, chuyện bây giờ cũng đã nháo đến trước mặt Thái hậu, nàng cũng không còn cách nào, đành phải trước tiên quấy cho nước đục, đem sự phẫn nộ của Thái hậu dẫn tới phía bên kia. Thế là Thuận phi nói, “Thái hậu nương nương có điều không biết, thần thiếp làm như vậy cũng là vì tốt cho Hoàng thượng. Tên nô tài này dụ dỗ Hoàng thượng, mới khiến cho Hoàng thượng vô tâm triệu hạnh,” nói xong lại nhìn thoáng qua Kỷ Hành, rồi cúi đầu, “Thần thiếp cả gan khuyên ca, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Vì sao Hoàng thượng vô tâm triệu hạnh, trong lòng Thái hậu đã biết rõ ràng. Sắc mặt bà lạnh lùng, “Chuyện của Hoàng thượng tạm thời còn không thể để ngươi tới quản.”
Thuận phi biến sắc.
Nàng quả thật không có tư cách quản, nàng không phải Hoàng hậu, nàng chỉ là một phi tần. Nói trắng ra, chính là tiểu thiếp.
Kỷ Hành đúng lúc quăng cho Thuận phi một cái tội khác: Cấu kết ngoại thần, phỉ báng Hoàng đế.
Cái tội này là tội lớn, Thuận phi tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Hiện tại Kỷ Hành cũng không có chứng cứ, không thể áp đặt tội danh cho ả. Hắn bày ra một bộ biểu tình cao thâm khó lường, “Ngươi có nhận tội hay không cần do chứng cứ định đoạt. Chờ trẫm điều tra rõ chuyện này, lại cùng nhau nghiêm khắc xử lý. Ngươi trước ở điện Hàm Quang cấm túc ngẫm nghĩ tội lỗi đi.”
Thái hậu tuy là hận không được lập tức đem Thuận phi tước phong hào biếm vào lãnh cung, nhưng cũng hiểu được cần có chứng cứ mới có thể đi qua lưu trình định tội tư pháp, vì thế cũng không nhiều lời.
Kỷ Hành mang Điền Thất trở về cung Càn Thanh. Hắn thấy Điền Thất hình như có tâm sự, liền cười hỏi nàng, “Bị dọa đến?”
“Không,” Điền Thất đáp, “Hoàng thượng, nếu chuyện này thật sự do Thuận phi gây nên, ngài sẽ xử trí nàng như thế nào?”
Kỷ Hành hỏi lại, “Nàng hi vọng trẫm xử trí nàng ta thế nào?”
Điền Thất cúi đầu nói, “Ngài có thể tha cho nàng ấy một mạng không?”
Kỷ Hành nhíu mày, “Nàng thế nào lại vì ả ta cầu xin thế này.”
“Không phải ý đó. Ta cũng chán ghét nàng ta. Nhưng mà không cần biết mục đích lúc trước của nàng ra sao, nhưng quả thật đã cứu ta một mạng. Có ân báo ân, có thù báo thù. Thù đã báo, ân cứu mạng cũng phải trả mới được.”
Kỷ Hành cảm thấy có lý, không nên để cho Điền Thất thiếu ân tình của người này. Vừa lúc, hắn tha Thuận phi một mạng, hai người liền thanh toán xong.
Chẳng qua chuyện kế tiếp có chút thoát ly khống chế.
Thái hậu nương nương kềm nén không được tâm tình kích động, tích cực giúp Hoàng thượng tìm chứng cứ. Sau khi tra không ra chứng cớ, bà ấy lại vô cùng có sức sáng tạo mà bịa đặt chứng cứ. Thuận phi bị cấm túc ở điện Hàm Quang, toàn bộ người ở điện Hàm Quang bị đổi hết, chuyện bên ngoài phát triển tới mức nào nàng cũng không thể biết được. Con người một khi rơi vào trạng thái lo lắng đề phòng, chung quanh lại toàn người lạ, mỗi ngày nói không được vài ba câu nói thì tinh thần dần dần sẽ không xong, lập tức bắt đầu lẩn quẩn trong lòng. Mục tiêu cuộc đời này của nàng chính là làm Hoàng hậu, hiện tại cái mục tiêu này cách nàng càng ngày càng xa, đã xa đến mức biến mất hết. Đột nhiên nàng không còn động lực để sống sót.
Thế là ngay lúc Thái hậu đem chứng cớ được biên tạo vô cùng hoàn hảo giao cho Kỷ Hành thì, đúng lúc thái giám điện Hàm Quang tới báo: Thuận phi nương nương tự sát!
Chuyện này liền như vậy bị định thành sợ tội tự sát.
Thái hậu dọn dẹp xong một cái họa lớn trong lòng, lập tức cảm thấy toàn thân khoan khoái. Chuyện này có một phần công lao của Điền Thất, mặc dù công lao này là bị động. Tóm lại bà ấy không tự giác liền đem Điền Thất gom vào trong phe cánh của chính mình.
Đương nhiên, mỗi lần nhìn thấy được Điền Thất thì bà vẫn là xoắn xuýt vô cùng. Bà không biết Hoàng thượng là biến thái xong rồi mới trúng ý Điền Thất, hay là trúng ý Điền Thất rồi mới biến thái, ý nguyện chủ quan của bà tương đối khuynh hướng về vế sau, như vậy ít nhất cũng thuyết minh con trai của bà không phải sinh ra đã biến thái, mà là sau này mới sinh, có thể chữa khỏi.
Tiểu thái giám này nếu như là tên xấu xa cũng còn đỡ, trực tiếp giết chết là xong. Nhưng người ta lại cứ là không phải người xấu, đã vậy còn đúng lúc kéo lấy Hoàng đế không để cho hắn đi đến vực sâu biến thái cuối cùng.
Điền Thất ở cung Từ Ninh cùng Như Ý chơi, Thái hậu ở một bên nhìn. Đối với lão bà bà đã trải qua cuộc sống phong phú như bà rất dễ dàng nhìn ra một người phải chăng thật lòng đối xử tốt với một đứa bé hay không. Điền Thất đối đãi Như Ý là thật lòng thật ý.
Thái hậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi vui của Điền Thất, đột nhiên thấy ưu thương quá. Bà quay đầu đi nói với Kỷ Hành ngồi kế bên, “Nếu như Điền Thất là một đại cô nương thì tốt biết mấy.” Tất cả vấn đề đều giải quyết.
Khóe miệng Kỷ Hành khó mà nhìn thấy nhẹ nhàng vểnh lên một chút, sau đó nhanh chóng bày ra một vẻ mặt nhàm chán đau khổ mà thở dài, “Nếu như hắn là một cô nương, trẫm cũng không ghét bỏ.”
Lời này nói ra xong, Thái hậu giật giật khóe miệng, không biết nên cao hứng hay là ưu sầu.