Lục Cận Ngôn vào gara, chọn ra chiếc xe ít được sử dụng nhất, như vậy lúc đưa Dung Niên đến cổng tiểu khu cũng sẽ an toàn hơn.
Chừng nào hai nhà Lục-Dung vẫn nhìn nhau không hợp mắt, hắn không thể để phía bên Dung gia biết mình và Dung Niên xảy ra quan hệ.
Bằng không, hắn bị đánh vẫn còn tốt, chỉ sợ Dung Niên ở nhà không được thoải mái, đấy không phải là điều hắn muốn.
Trên đường đi.
Dung Niên bị Lục Cận Ngôn giày vò mấy tiếng, cậu vẫn chưa nghỉ ngơi đủ thì đã bị gọi về, trên xe toả ra hơi ấm từ điều hoà như đang ru cậu vào giấc ngủ.
Lục Cận Ngôn thấy mắt cậu díp lại, nuốt xuống những lời mà hắn định hỏi, lấy ra một cái gối để vào sau gáy của Dung Niên, để cậu ngủ ngon hơn một chút.
Dung Niên mơ màng nhìn chiếc gối mềm mại, miệng lầm bầm: "Không phải cá khô nhỏ..."
Lục Cận Ngôn nhớ tới cái gối ôm nhỏ hình cá khô cậu ôm theo khi tới tìm hắn, hắn đáp ứng: "Được, mai tôi mua cá khô nhỏ cho em."
Dung Niên mơ hồ gật đầu.
Xe không đi nhanh, khoé mắt Lục Cận Ngôn vẫn luôn nhìn Dung Niên, thấy cậu lim dim ngủ, tâm lý hắn đấu tranh dữ dội, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà hỏi: " Niên Niên, tại sao em lại đến tìm tôi?"
Đầu óc Dung Niên mơ hồ, cậu vẫn chưa nghe rõ câu hỏi nhưng vẫn hàm hồ trả lời: " Ngủ cùng Lục Cận Ngôn... thoải mái."
Lục Cận Ngôn: "???"
Lục Cận Ngôn đơ người, Dung Niên lại tiếp tục lẩm bẩm: " Em trưởng thành, cơ thể rất khó chịu... phải làm chuyện đó mới đỡ hơn. Anh hai... yêu cầu xem mắt...sau khi quen thân thì sẽ ngủ với họ..."
"Nhưng em không muốn ngủ với ai hết."
Nghe những lời Dung Niên nói ra trong lúc mơ ngủ, bàn tay Lục Cận Ngôn nắm chặt vô lăng, nắm chặt tới mức trắng bệch, gân xanh dữ tợn nổi lên.
Dung Trì... tên đó dám để tiểu gia hoả của hắn đi xem mắt??
Thậm chí, sau khi thân thiết còn muốn lên giường!!!
Lục Cận Ngôn nhớ tới bộ dáng mềm nhũn dính người của đối phương khi ở dưới thân hắn, biểu tình, cơ thể của cậu sẽ phơi bày cho kẻ khác, mới nghĩ tới đây thôi mà tim hắn như có trăm cây kim đâm vào, đau đớn lan ra khắp cơ thể. Lúc này hắn chỉ muốn trùm bao tải vào đầu Dung Trì rồi đánh anh một trận.
Hắn nghiến răng ken két, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Nhưng hắn phát hiện ra một thông tin quan trọng trong lời nói của Dung Niên.
" Dung Niên, khi đủ tuổi trưởng thành, em phải ngủ với ai đó thì cơ thể mới hết khó chịu sao?"
Vậy mà Dung Niên lại gật đầu, xác nhận câu hỏi của hắn là đúng.
Đáy mắt Lục Cận Ngôn tối lại.
Lần cậu chủ động tìm đến hắn, cơ thể cậu nóng rực và khuôn mặt đỏ bừng, nhưng sau khi làm xong, cậu lại trở về bình thường, khô nóng trên người bay sạch.
Biết được thân thể Dung Niên không giống bình thường, không hiểu sao hắn lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
May mắn thay, cậu cảm thấy làm với hắn thoải mái, những lúc như vậy cậu sẽ tìm đến hắn mà không phải người khác.
Rất nhanh đã tới cổng tiểu khu mà Dung Niên ở.
Lục Cận Ngôn quay người sang, tháo dây an toàn cho Dung Niên đang ngủ say, môi hắn như có như không chạm vào khuôn mặt của Dung Niên, cảm nhận được xúc cảm mềm mại của da thịt, hắn phải thật lực kiềm chế bản thân không trầm mê vào sự mềm mại này.
" Niên Niên, tỉnh!" Hắn gọi cậu dậy: "Đến nơi rồi!"
Lục Cận Ngôn gọi vài lần thì Dung Niên mới ngồi dậy, mơ màng dụi mắt.
Cậu rầm rì đòi ngủ tiếp nhưng khuôn mặt nhỏ bị bàn tay của Lục Cận Ngôn ôm chặt.
Lục Cận Ngôn hạ thấp giọng, nhắc nhở cậu: " Anh hai em vẫn còn đang chờ em ở nhà."
Nghe thấy hai từ "anh hai" cơn buồn ngủ của Dung Niên bay sạch bách, cậu lắc đầu nguầy nguậy vựng lại tinh thần.
" Cảm ơn ngài đã đưa em về. " Dung Niên khoác chiếc cặp nhỏ, lúc xuống xe vẫn rất lễ phép mà cảm ơn hắn.
Lục Cẩn Niên đáp: "Không cần cảm ơn."
Lúc Dung Niên sắp xoay người rời đi, Lục Cận Ngôn đột nhiên gọi cậu lại.
" Cầm lấy."
Lục Cận Ngôn đưa cậu một chiếc hộp sắt.
Dung Niên hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy.
Không phải tiền, là đồ vật. Quà Lục Cận Ngôn tặng cậu thực sự không nỡ từ chối, nếu Lục Cận Ngôn có đòi lại thì cậu tìm món đồ có giá trị tương đương đổi lại là được rồi.
Nói gì đi nữa thì, món quà đầu tiên của Lục Cận Ngôn, cậu phải giữ bằng được.
Sau khi cầm hộp sắt, Lục Cận Ngôn bỗng nhẹ nhàng nói với cậu:
"Nếu... cơ thể em còn khó chịu, thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Sau khi Lục Cận Ngôn nói xong những lời này, hắn không nhịn được tự nghĩ "có lẽ Dung Niên chỉ coi mình là công cụ thư giãn cũng nên", nhưng dù cậu có nghĩ vậy thật thì chả sao.
Chỉ cần Dung Niên không ngủ với người khác thì hắn sẽ chiều theo ý cậu.
Đôi mắt xinh đẹp của Dung Niên chợt mở to, cậu có chút không tin mà hỏi lại: " Nếu, nếu khó chịu, em có thể tới tìm ngài sao?"
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng.
Dung Niên thấy hắn đồng ý, cậu vô cùng cảm động.
Lục Cận Ngôn thật tốt, cậu tới quấy rầy hắn những hai lần, vậy mà hắn cũng không chê cậu phiền.
Dung Niên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mắt cậu sáng lấp lánh, liên tiếp cảm ơn hắn vài lần rồi mới xoay người rời đi.
Cậu chạy một mạch về biệt thự của mình, vừa vào nhà đã thấy mẹ và ông nội ngồi trên ghế sopa.
Dung Niên lần lượt chào từng người, không thấy Dung Trì, cậu tò mò hỏi: "Ông nội, anh hai đâu ạ?"
" Anh hai con đang trong phòng tập quyền anh." Ông nội nói xong, nhíu mày một cái: " Niên Niên, lần sau không được về trễ như vậy nữa!"
Dung Niên nhỏ giọng phản bác: "Ông nội, con đã trưởng thành rồi, mọi người vẫn còn quản giờ giấc của con nữa sao?"
Cư Cư chỉ lớn hơn cậu có một tuổi vậy mà anh còn được qua đêm ở bên ngoài.
Ông nội trầm mặt xuống: " Bất kể chúng ta có quản giờ giấc của con hay không, nhưng đi đâu cũng nên báo với người nhà một tiếng."
"Nếu không chúng ta thực sự không yên tâm."
Nghe ông nói vậy, cậu đành ngoan ngoãn đồng ý: " Vâng, con biết rồi. Vậy thì ông nội, con lên lầu tìm anh hai nhé!"
Dung Niên đi thẳng lên phòng của mình.
Cậu đặt cặp sách cùng với hộp sắt Lục Cận Ngôn tặng ngay ngắn trên bàn, thay một bộ quần áo khác rồi đi đến phòng quyền anh.
"Anh hai!"
Cửa phòng được mở ra, Dung Trì một thân mồ hôi đang luyện tập, nhìn thấy em trai đi tới, buồn bực trên mặt anh đều biến mất không còn.
" Lần sau anh gọi điện tới thì đừng có mà không trả lời đấy!" Nói xong, anh kéo tay Dung Niên ra khỏi phòng: " Vào phòng anh!"
Cậu ngoan ngoãn