"Cháu không sao."
Dung Niên hướng mắt ra ngoài cửa sổ, sắp về tới nhà rồi, cậu vừa xoa cái chân đau nhức vừa hỏi bác tài xế: "Bác ơi, có thể đi nhhắn hơn một chút không?"
Cậu nhớ tới bể bơi siêu lớn ở nhà, rất muốn đi ngâm mình một lúc.
Tài xế nghĩ nếu cậu xảy ra chuyện trên xe của mình thì rất phiền toái, vì thế đạp chân ga, trong vòng mười phút đưa cậu tới đích.
Dung Niên trả tiền cho bác tài, ôm chiếc cặp đựng tài liệu ôn tập xuống xe, vừa chịu đựng cơn đau ở chân vừa cất bước về phía tiểu khu.
Cậu thường tới tiểu khu này nên bảo an đã quen mặt, một đường vào trong rất suôn sẻ.
Trong biệt thự rộng lớn, Dung Niên nhờ quản gia cầm lấy cặp sách của mình rồi vào trước.
Cậu còn phải tới hồ bơi.
Cánh cửa nối giữa hai bên được đóng lại để ngăn người lạ tiến vào.
Nước ở bể bơi trong suốt mát lạnh, ở thành bể còn có nút bấm, mỗi ngày bể đều tự động đổi nước một lần nhưng nếu muốn thì chủ nhân có thể bấm nút để thay lần nữa.
Dung Niên cẩn thận nhìn xung quanh lần nữa, khi đã yên tâm mới cởi quần áo ra và bước xuống nước.
Vừa vào trong nước, đôi chân bị nóng tới mức ửng đỏ hết cả lập tức biến thành chiếc đuôi cá màu xanh tuyệt đẹp.
Vảy trên đuôi cá ở dưới nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp tới mức khiến người ta kinh diễm.
Dung Niên vỗ vỗ cái đuôi, bơi ở trong bể lúc lâu.
Nước bể lạnh lẽo là dịu đi chút đau đớn và khó chịu của cái đuôi.
Nhưng như vậy không đủ.
Dung Niên cúi đầu nhìn cái đuôi không nghe lời của mình mà phát sầu: "Ngươi có thể ngoan một chút không hả?"
Hơi tí là nóng lên.
Mỗi lần nóng lên thì toàn thân cậu lại khó chịu.
Cái đuôi: "..." Nó rõ ràng chẳng chịu ngoan, vẫn tiếp tục nóng.
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ửng hồng, cậu dựa vào thành bể, duỗi tay cầm lấy điện thoại trên mép hồ bơi.
Mở ra số của Lục Cận Ngôn.
Dung Niên rất rối rắm.
Cái đuôi của cậu cực kì muốn Lục Cận Ngôn sờ sờ.
Nhưng giờ Lục Cận Ngôn không ở cạnh, Dung Niên chỉ có thể tự chạm vào đuôi của chính mình.
Những chiếc vảy lấp lánh chuyển động trong nước.
Bàn tay nhỏ bẻ của Dung Niên sờ lớp vảy trên đuôi, khóe mắt đã rơm rớm.
Vẫn không được.
Tự mình chạm vào đuôi chẳng có tí tác dụng nào hết.
Muốn Lục Cận Ngôn...
Cổ họng của Dung Niên tràn ra những tiếng rên rỉ khó chịu, cậu nắm lấy di động, cuối cùng lý trí bị bản năng đánh gục, cậu gọi cho Lục Cận Ngôn.
Tiếng tút tút của điện thoại vang lên đứt quãng.
Người bên kia di động cũng bị âm báo làm cho kinh ngạc.
"Trong cuộc họp, điện thoại phải được bật chế độ im lặng hoặc tắt nguồn." Lục Cận Ngôn cau mày: "Tôi nhớ mình đã nói rõ ràng rồi."
Biểu cảm của cấp dưới đều cứng lại, theo bản năng mà sờ vào điện thoại của mình. Khi phát hiện âm thanh không phát ra từ chỗ họ, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng âm báo kia vẫn đang kêu, khi Lục Cận Ngôn sa sầm mặt mày định nổi giận, thư kí bên cạnh hắn không nhịn được lên tiếng: "Giám đốc, hình như tiếng điện thoại... phát ra từ chỗ anh."
Lục Cận Ngôn: "..."
Ồ, thật sao?
"Tạm dừng cuộc họp."
Lục Cận Ngôn liếc mắt nhìn người gọi đến, trực tiếp đứng dậy, biểu tình trên mặt dường như có chút kì diệu.
Thư kí trầm ngâm nhìn vẻ mặt ấy của hắn, cảm thấy vẻ mặt này hình như là... nhộn nhạo?
Bước nhanh ra khỏi phòng họp, Lục Cận Ngôn vừa ấn nhận cuộc gọi vừa trở về văn phòng của mình.
"Lục Cận Ngôn." Sau khi cuộc gọi được kết nối, Dung Niên đặt điện thoại sang một bên rồi vươn tay nhỏ ôm lấy đuôi của mình.
Cậu nhẹ nhàng gọi tên Lục Cận Ngôn, tiếng nói vô tình mang theo sự quyến rũ.
Khi nghe thấy thanh âm cậu, cả người Lục Cận Ngôn cứng đờ, thiếu chút nữa đã bị cậu gợi lên cái phản ứng mà hắn không nên có ngay tại chỗ.
"Niên Niên, sao em lại gọi điện cho tôi?"
Lục Cận Ngôn hắng giọng, cố gắng khiến cho ngữ điệu của mình trở nên thật tự nhiên.
Dung Niên không muốn nói cho hắn biết cậu đang làm gì.
Bởi nếu nói ra, cậu sẽ trở thành một tiên cá nhỏ không đứng đắn luôn muốn làm những chuyện xấu xa.
Mặc dù sự thật là như vậy.
"Em muốn nghe giọng nói của ngài." Dung Niên hỏi hắn: "Ngài có thể nói chuyện với em một lúc được không?"
"Được, em muốn nghe gì nào?"
Thanh âm của Lục Cận Ngôn vốn trầm thấp và đầy từ tính, qua điện thoại còn câu dẫn hơn.
Dung Niên vừa nghe hắn nói vừa vuốt ve lớp vảy ở đuôi.
Quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Lục Cận Ngôn dần dần nghe ra có điều gì đó sai sai.
"Niên Niên." Hắn ngồi trên chiếc giường ở phòng nghỉ trong văn phòng, ánh mắt tối sầm hỏi: "Em đang làm gì?
Dung Niên không nói lời nào.
Nhưng tiếng nước khi chạm vào vảy và tiếng rên khó chịu của cậu thì không thể che giấu, tất cả đều lọt vào tai Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn cúp điện thoại.
Dung Niên: "..."
Dung Niên ngây người.
Khuôn mặt đỏ bừng của cậu trở nên mê man, đôi mắt ướt dầm dề kia vừa nhìn đã khiến người ta đau lòng.
"Lục Cận Ngôn." Cậu lẩm bẩm nói, ánh mắt ngốc ngốc nhìn di động.
Tại sao lại cúp điện thoại?
Chẳng lẽ cậu bị phát hiện sao?
Bị phát hiện nghe lén ngài ấy, tơ tưởng ngài ấy, nên ngài ấy thấy phiền sao?
Những suy đoán ấy tràn ngập đầu nhỏ củ Dung Niên, cậu bỗng thấy không chỉ thân thể không thoải mái mà trong lòng cũng rất khó chịu.
Thể xác và tinh thần đều bị tổn thương khiến Dung Niên không thể kìm nén được nữa, cậu ôm chặt lấy cái đuôi của mình và bật khóc.
"Huhu."
Lục Cận Ngôn sắp ghét cậu rồi.
Đúng lúc này, tiếng di động ầm ĩ vang lên.
Dung Niên nhìn qua theo bản năng... là Lục Cận Ngôn gọi tới.
Cậu vội vàng buông cái đuôi ra, bàn tay nho nhỏ cầm lấy điện thoại ấn nút nghe.
Ngay khi điện thoại được kết nối, khuôn mặt đẹp trai của Lục Cận Ngôn lập tức hiện lên.
Dung