Câu kia của Dung Trì vừa thốt ra, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ của Dung Niên chảy xệ.
Nhưng không chờ cậu từ chối, Dung Trì đã bảo tài xế quay đầu xe, căn bản không cho cậu có cơ hội mở miệng, nhanh chóng đạp ga phóng tới công ty.
Dung Niên: "..."
Dung Niên đối diện với khí thải ô tô, cậu tức thành con cá nóc nhỏ.
Hai tiết đầu buổi sáng không có lịch học nhưng phía phòng thí nghiệm lại vô cùng bận rộn.
Bây giờ Dung Niên vào đó, chắc chắn nửa ngày không ló mặt ra bên ngoài được.
Mãi đến lúc hơn mười giờ Cư Tử Dật mới chậm rãi đến muộn, vừa đi vừa ngáp.
"Tử Dật! Dạu này trò tới tuổi dậy thì hay sao?" Sau khi giáo sư hướng dẫn thí nghiệm của bọn họ nhìn thấy Cư Tử Dật đến, ông liền lôi cổ áo anh xềnh xệch, híp mắt đặt câu hỏi: "Tôi đếm sương sương số buổi nghỉ học của em chắc cũng phải bốn năm ngày liên tiếp rồi đấy."
Cư Tử Dật bày ra vẻ mặt vô tội: "Thưa thầy, em bị bệnh."
Giáo sư tức giận vỗ đầu anh mấy phát: "Em có bị bệnh hay không chẳng lẽ tôi không biết! Vừa trốn học lại còn nghỉ học, bây giờ còn nguyền rủa mình bị bệnh?"
Cư Tử Dật cười he he hai tiếng, không nói mấy lời vô nghĩa nữa.
Thấy anh không nói nguyên nhân nghỉ học, giáo sư cũng không gặng hỏi nữa, chỉ dặn dò anh: "Đi ra bên kia làm phản ứng hoà tan đi, làm xong thì cùng Niên Niên đi ôn tập."
"Thứ hai tuần sau các em thi rồi. Không ôn tập kỹ càng mà bị thi lại á, đến lúc đấy đừng có khóc."
Giáo sư giao việc cho anh xong rồi mặc kệ chẳng quan tâm đến anh nữa.
Cư Tử Dật bước vài bước đến bàn thí nghiệm, cầm ống nghiệm lên bắt đầu làm phản ứng hoà tan.
Dung Niên đứng ngay bên cạnh anh, cậu dùng âm thanh nhỏ nhất để nói chuyện: " Vì sao bây giờ cậu mới đến?"
Lại còn vừa tới cửa đã ngáp.
Cư Tử Dật đổ thuốc thử vào, cố gắng chống đỡ tinh thần để trả lời cậu: " Đêm qua bận chăm sóc Đàm Hạ, lúc nhận ra thì trời vừa hửng sáng."
Dung Niên sững sờ: "Tại sao cậu lại phải chăm sóc anh ta?"
Bàn tay đang đổ thuốc thử của Cư Tử Dật khựng lại một chút, rồi anh nhẹ giọng nói tiếp: " Anh ta bị bệnh trầm cảm, mấy ngày gần đây mới tiến hành trị liệu, tinh thần anh ta bị kích thích, buổi tối sẽ không bao giờ ngủ. Tớ còn thấy trên mạng bảo, bệnh trầm cảm còn kèm theo khuynh hướng tự sát, cho nên..."
"Tớ không dám đi ngủ."
Ban ngày Đàm Hạ còn tỉnh táo, chứ đến ban đêm thì... hành động điên cuồng của gã làm Cư Tử Dật thấy sợ hãi.
Dung Niên biết căn bệnh trầm cảm này.
Ngày trước, khi cậu vừa mới được đón về nhà, người lớn đi gọi bác sĩ khám cho cậu, trong lúc cậu khám và chữa bệnh, ba chữ này từng xuất hiện trên người cậu.
"Vậu cậu chăm sóc anh ta thật tốt nhé." Dung Niên dặn dò.
Cư Tử Dật "Ừ" một tiếng.
Cuối buổi sáng có hai khoá học liên tiếp, may mắn Cư Tử Dật đến đúng giờ.
Hai lớp học tiếp theo có Dung Niên đi cùng nên tất nhiên sẽ không thiếu mặt của anh.
Lượn qua lượn lại cả ngày ở trường, rất nhanh đã hết giờ học, nghĩ tới ngày mai phải đi gặp người ta, cậu kéo áo Cư Tử Dật, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự buồn bã, nói: " Cư Cư, cậu góp ý cho tớ đi."
"Ngày mai tớ phải đi kết thân, tớ phải làm gì để phá huỷ buổi gặp mặt một cách hoà bình?"
Cư Tử Dật đang cắm mặt xem tài liệu, nghe cậu nói vậy cũng chỉ tuỳ tiện trả lời: "Việc này đơn giản, nếu cậu đã nhờ thì tớ sẽ giúp."
Hai mắt Dung Niên sáng rực lên: "Cậu có cách giúp tớ sao?"
"Tất nhiên!" Cư Tử Dật chắc chắn như đinh đóng cột, vô cùng tự tin.
"Vậy cậu nói thử đi, ngày mai tớ phải làm gì?" Đối với mấy chuyện xã giao này, khả năng thích ứng của Dung Niên gần như là âm vô cực.
Vì vậy, khi anh hai bảo cậu đi gặp mặt đối tượng kết thân, trong đầu cậu chỉ có mờ mịt cùng mờ mịt.
"Như vậy đi, nếu ngày phải cậu phải đi kết thân với người ta, vậy thì tối nay cậu bảo anh trai cậu đưa WeChat của người kia cho cậu."
"Sau đó, cậu dành quyền quyết định địa điểm gặp mặt." Cư Tử Dật lúc này nhìn khá đáng tin cậy, anh tiếp tục trình bày từng bước: "Trong lúc tán gẫu qua WeChat, cậu dụ hắn nói ra gu của hắn."
"Sau đó, trước lúc đi xem mắt mấy tiếng, cậu đi qua nhà của tớ, tớ chuẩn bị quần áo cho cậu."
Dung Niên kiên nhẫn nghe anh nói xong, cậu gần như hiểu anh định làm gì.
"Được, hôm nay tớ hành động luôn."
Không lâu sau.
Dung Trì tới đón người, Dung Niên làm theo lời chỉ bảo của Cư Tử Dật, quả nhiên lấy được WeChat của người nọ.
"Niên Niên, anh còn tưởng em sẽ cáu gắt với anh, không muốn đi chứ."
Thấy Dung Niên nguyện ý cùng người ta đi xem mắt, Dung Trì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dung Niên không hé miệng, chỉ cúi cái đầu nhỏ nghiêm túc nói chuyện với người vừa kết bạn thông qua ứng dụng WeChat
Hơn nữa, cuộc nói chuyện còn vô cùng thẳng thắn.
"Tôi là Dung Niên."
"Anh trai tôi yêu cầu tôi đi xem mắt với bạn."
"Bạn thích loại hình gì?"
Dung Niên không nói thẳng mình sẽ không đi xem mắt với người ta hoặc trực tiếp nói mình không muốn đi gặp ai hết bởi vì nếu cậu nói ra, anh hai sẽ phát hiện được.
Có lẽ đối phương không ngờ cậu lại chủ động nhắn tin cho mình, anh trả lời ngay lập tức: " Tôi tên Mộ Lương."
"Tôi thích kiểu, ngoan một chút."
Trước khi người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời, anh nhớ lại một lượt những lời Dung Trì từng nói.
Ví dụ như, Dung Niên rất ngoan, nhưng lại chậm nhiệt, vì vậy phải từ từ tiến đến, vv...
Anh ngẫm lại chúng thêm một lần rồi cẩn thận gửi đi loại hình gần giống Dung Niên.
Còn Dung Niên thì đang chụp lại cuộc đối thoại rồi gửi cho Cư Tử Dật đã chờ từ lâu.
Cư Cư: "Ok! Tớ hiểu rồi!"
Cư Cư: "Từng này thông tin là đủ rồi, còn lại giao cho tớ."
Dung Niên: "Được!"
Hai người tán gẫu xong, tầm mắy của Dung Niên chợt dừng lại trên tấm ảnh đại diện WeChat đứng ở đầu danh sách trò chuyện.
Ảnh đại diện người nọ là một bức tranh phong cảnh, dường như ngẫu nhiên chụp được nhưng nó vẫn rất đẹp.
Dung Niên click vào cuộc trò chuyện, xem lại lịch sử tin nhắn giữa hai người.
Bên trong khung đối thoại có một cuộc gọi dài 46':53s vào ngày hôm qua.
Dung Niên khẽ thở dài.
Cậu đang định tắt máy thì...
Đột nhiên tin nhắn từ phía bên kia gửi đến.
"Em đang làm gì vậy?"
Hai mắt Dung Niên sáng bừng lên, cậu trả lời ngay lập tức.
"Đang trên