"Anh hai."
Dung Niên cố gắng đè lại nỗi hoảng hốt, quay đầu nói với anh.
Có vẻ tâm trạng Dung Trì không tồi, xoa nắn khuôn mặt nhỏ mềm mụp của cậu, cúi đầu chào Mặc Mặc, rồi mới mở cửa xe ra.
"Đi vào đi."
Lần này Dung Niên không ngồi ghế phụ nữa mà ngồi ghế sau cùng Mặc Mặc.
"Niên Niên, sao em không nói với anh là em đi đón Mặc Mặc?" Dung Trì xoay vô lăng, lái xe về nhà.
Đôi mắt nhỏ của Dung Niên vẫn còn đang liếc dọc liếc ngang, muốn tìm xem camera hành trình dấu ở đâu, nghe thấy tiếng Dung Trì, cậu phản chậm mấy giây rồi mới trả lời: "Em sợ làm gián đoạn công việc, cho nên không nói với anh."
Mấy năm trước ông nội đề ra hình thức nghỉ hưu, cho nên, hiện tại toàn bộ sản nghiệp to lớn Dung gia chỉ có một mình anh hai chống đỡ.
Vì vậy, ngày thường ngoại trừ bảo anh hai đi mua đường tô, thì những cái khác Dung Niên rất ít khi làm phiền anh hai.
"Về sau những chuyện tương tự như này thì cứ nói với anh." Dung Trì cau mày, dạy dỗ cậu: "Công việc nào cũng không quan trọng bằng em."
Dung Niên gật đầu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Nhưng mà chỉ ấm mấy giây thôi, trong đầu Dung Niên bỗng nhận ra một vấn đề.
"Anh hai, tại sao hôm nay anh lại đến sân bay vậy?"
Cậu vô tình nói ra lời nghi hoặc trong lòng: "Không lẽ là tới đón em?"
Nhưng mà, từ lúc nào anh hai lại có năng lực biết trước vậy?
"Anh tới để nhìn một người." Khoé miệng Dung Trì cong thành một độ cung: "Anh vừa nhìn thấy rồi, vô cùng hả dạ."
Dung Niên "Ồ" một tiếng, cũng không hứng thú với người anh hai muốn gặp.
Một đường thẳng về nhà, Mặc Mặc vịn tay vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài: "Anh Niên Niên, em đến nhà anh ở ạ?
Dung Niên suy nghĩ: "Cậu nhỏ của em hai ngày nữa mới trở về, hai ngày này em cứ ở nhà anh đi."
"Vâng!"
Mặc Mặc không biết rằng Dung Niên đã dọn ra ngoài sống, vì vậy, chờ màn đêm buông xuống là có thể ngủ cùng cậu rồi, không lòng sướng không chịu được.
Không lâu sau.
Xe đến Dung gia.
Dung Niên lề mà lề mề không chịu xuống, cậu nhìn vị trí tay lái, chắc chắn camera hành trình đặt ở đó.
"Anh hai, camera hành trình trong xe vẫn luôn bật ạ?" Cậu không kìm lòng được, mở lời hỏi.
Dung Trì nghe xong, sắc mặt bỗng ngưng trọng: "Em mà không nhắc thì anh cũng quên xem đấy."
Dung Niên: "...."
Dung Niên hận không thể quay ngược thời gian về ba giây trước, tự bịt mồm mình lại!
Dung Trì cúi người, thò tay lại gần để xem hôm nay lúc anh đỗ xe, có tên thiếu đạo đức nào dám làm xước xe của anh không.
"Chờ đã!"
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên trắng bệch, ngồi ở hàng ghế phía sau, đột nhiên lấy tay che bụng, bộc phát kỹ năng diễn xuất: "Hình như em bị say xe rồi."
Một bên nói, một bên cau mày, giọng điệu suy yếu: "Anh hai, em buồn nôn."
Cho nên nhanh đỡ em xuống xe đi, không em nôn hết ra xe anh bây giờ.
Dung Trì sắp mở camera hành trình thấy vậy, giữa xem video cùng em trai mình, anh không chút do dự chọn người phía sau.
"Niên Niên, sao tự dưng lại say xe vậy?"
Dung Trì xuống xe, sau đó mở cửa bế người em trai đang che bụng ra ngoài.
Dung Niên tự nhéo một phát vào đùi mình, đau đớn làm nước mắt trào ra.
Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì đau đớn lên, biểu tình vừa đáng thương vừa vô tội: "Đau đầu quá, muốn nằm."
Nhìn vẻ mặt em trai mình, tim Dung Trì như bị ai đó đâm một nhát, bế em trai lên rồi nhanh chóng chạy vào nhà.
Mắt thấy hai người biến mất không thấy tăm hơi, Mặc Mặc bị bỏ quên trong xe: "...."
Khụ khụ, anh Dung Trì, anh Niên Niên, hai người không nhận ra rằng mình bỏ quên cái gì à?!
Mãi đến khi Dung Niên nằm trên sopa, được anh hai đắp chăn cẩn thận, đang nhắm mắt chuẩn bị giả vờ ngủ thì mới nhớ ra rốt cuộc mình bỏ quên cái gì.
"Anh hai, Mặc Mặc đâu?"
Một lát sau, bé con Mặc Mặc ngập tràn u oán được Dung Trì ôm vào.
"Hứ."
Mặc Mặc hoá thân thành nhãi con ngầu lòi, ngồi phịch xuống sopa, không thèm nhìn Dung Trì, cũng chẳng quan tâm anh Niên Niên mà mình thích nhất.
Dung Niên chọc chọc cánh tay nhóc, nhỏ giọng nói: "Mặc Mặc, vừa nãy anh không cố ý để quên em trong xe đâu mà, để anh mua đồ chơi cho em nhé."
Mặc Mặc ngoảnh đầu nhìn cậu, vẻ mặt anh nghĩ mấy món đồ chơi tầm thường ấy có thể dỗ được em sao.
Dung Niên dứt khoát tăng điều kiện: "Tất cả mọi món đồ trong thành phố."
Nhóc con lạnh lùng đồng ý ngay chớp mắt: "Được, em tha thứ cho anh."
Hai người thành công làm lành với nhau, lại thân mật ngồi cùng một chỗ.
Dung Trì đi gọi bác sĩ tư nhân đến để xem cho Dung Niên.
Hiện tại mới 4-5 giờ, ông nội đi ra ngoài để chơi cờ với mấy ông lão khác, mẹ Dung cũng không có ở nhà.
Cho nên, lúc này trong phòng khách chỉ còn hai người họ.
"Anh Niên Niên, vữa nãy anh diễn giỏi ghê." Mặc Mặc vô cùng nể phục, tặng cậu một lời khen.
Dung Niên nghe nhóc nhắc lại, cậu buồn khôn nguôi.
Camera hành trình trên xe, giống như một quả bom hẹn giờ không biết chừng nào sẽ nổ.
Mặc Mặc nhìn ra cậu đang rầu rĩ, đáy mắt nhóc xẹt qua một mạt vui sướng khó phát hiện.
Có vẻ là nhóc còn nắm trong tay một vài bí mật nữa.
Rất nhanh, bác sĩ tư nhân Dung gia đã tới, nghe Dung Niên nói về tình trạng khi say xe của mình, y nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ là say xe bình thường thôi, nghỉ ngơi một lúc là ổn."
Y an ủi Dung Trì đang lo lắng nhìn chằm chằm em trai mình: "Ngài đừng quá lo lắng."
Dung Trì vẫn không yên tâm, bảo bác sĩ đứng nguyên ở đấy để chờ xem tình hình như nào.
Ngộ nhỡ tình trạng Niên Niên vẫn chưa có chuyển biến tốt, thì lại khám thêm lần nữa.
Giả vờ hơn một tiếng.
Dung Niên nghĩ chắc anh hai quên chuyện camera hành trình rồi, nên vén thảm ngồi dậy, đồng thời hổn hển nói to: "Bây giờ đầu em không quay cuồng nữa."
Dung Trì ngồi bên cạnh, quan sát kỹ sắc mặt cậu, thấy đúng thật là không có gì dị thường, khuôn mặt căng chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng.
"Để anh bảo phòng bếp chuẩn bị thật nhiều món ngon, để bồi bổ cho em."
Dung Trì nói: "Buổi tối đừng về chỗ của em nữa, hôm nay ở nhà đi."
Câu trước có thể đồng tình, nhưng câu sau thì....
Dung Niên dùng sức lắc đầu.
Không muốn ở nhà.
Tối nay Lục Cận Ngôn còn muốn ngủ cùng cậu!
Ngày hôm nay Dung Niên đã trải qua quá nhiều chuyện kích thích, từ phòng hội nghị, đến văn phòng, rồi sân bay, cả ngày hôm nay cảm xúc của cậu đều dao động, sắp vượt cả qua tuần trước luôn rồi.
Cho nên, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, chính là lúc thích hợp được người khác ôm vào lòng, ôn nhu dỗ dành.
Dung Trì thấy cậu không muốn ở lại trong nhà, khẽ nheo mắt: "Niên Niên, tại sao anh lại thấy, sau khi em ra ngoài ở, em không muốn quay về nhà nữa vậy?"
Vừa dứt lời, Dung Niên ôm gối cá khô, vô tội nhìn anh: "Em đâu có nghĩ như vậy đâu." Cậu nhấn mạnh rằng: "Ngày nào em chả về ăn cơm."
"Mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà thì thôi, lại còn phải ngủ lại, vậy em dọn ra sống độc lập còn ý nghĩa gì không?"
Lời cậu nói không hề có điểm nào đáng nghi.
Dung Trì cũng không bắt được lỗi sai nào cả.
"Thôi được rồi."
Anh nhíu mày nói: "Vậy em ở