Dung Niên nhón chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của bạn trai mình rồi mới miễn cưỡng giao hắn cho Cư Tử Dật.
Còn bản thân thì dắt tay nhóc con dậy quá sớm nên vẫn chưa xốc lại tinh thần - Mặc Mặc cùng nhau ngồi trên chiếc máy bay có anh hai.
"Mặc Mặc." Dung Niên dẫn nhóc ngồi xuống bên cạnh mình, nắn bóp khuôn mặt nhỏ: "Hôm qua em thức đêm chơi game đúng không?"
Mặc Mặc ngáp một cái, nghiêng đầu nhỏ dựa vào người cậu: "Không chơi game, em đọc sách."
Dung Niên ngây ra, theo phản xạ hỏi: "Sách gì?"
Không phải là truyện tranh thiếu nhi chứ?
Mặc Mặc chậm rãi nói: "Sách liên quan đến luật pháp.
Em muốn tìm hiểu xem, nếu em và baba cắt đứt quan hệ thì em sẽ nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp."
Dung Niên: "?"
Trong đầu Dung Niên tràn ngập dấu hỏi chấm: "Tại sao em lại muốn biết vấn đề này?"
"Ba em bị bệnh, gần đây mẹ kế gây tiếng vang khá lớn, em đoán bà ta muốn em chết hoặc để ba ba cắt đứt quan hệ với em."
Chỉ cần như vậy, ba nhóc bị bệnh không có người thừa kế, số tài khoản kếch xù kia sẽ bị mẹ kế nuốt trọn.
Dung Niên từng nghe qua thân phận Mặc Mặc từ miệng Cư Tử Dật, ba của Mặc Mặc rất giỏi, họ định cư bên nước ngoài, đồng thời cũng vô cùng yêu thương Mặc Mặc, cho nên mới tạo ra cái tính cách kiêu căng của nhóc.
Nhưng ba nhóc lại rất lăng nhăng, không hề từ chối bất kỳ người đẹp nào cả.
Mà người mẹ kế mới cưới về mấy năm nay lại càng là một người phụ nữ mưu mô....!
"Em vẫn còn nhỏ, không cần phải tìm hiểu mấy cuốn sách đó đâu." Dung Niên nói, rồi nhìn về phía Dung Trì đang ngồi bên cạnh.
"Anh hai."
Dung Trì ngồi bên cạnh đọc văn kiện hiển nhiên cũng đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Câu anh hai Dung Niên vừa gọi, Dung Trì hiểu ngay cậu có ý gì.
"Đừng lo, anh sẽ bàn chuyện này với mọi người trong nhà."
Dung Niên gật đầu, dỗ Mặc Mặc một lát rồi bản thân mình cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyến bay lần này kéo khá dài, mãi đến lúc chạng vạng, bọn họ mới tới sân bay gần đảo nhất.
Sau khi xuống máy bay, Dung Niên dẫn Mặc Mặc đi theo Dung Trì với cả ông nội và mẹ.
Sau khi bước ra khỏi cửa, mới vừa dừng lại một tí đã bị nhóm họ hàng chờ lâu ngày lao tới.
Mấy người họ hàng đó đều là người Dung Niên quen biết, hơn nữa còn cùng chủng tộc nên dù có bị bọn họ vây quanh thì cậu vẫn không có gì gọi là không khoẻ.
Dì hai hoa khôi đảo dẫn đầu đoạt lấy cơ hội ôm Dung Niên.
Cô hết ôm rồi xoa đầu Dung Niên, đôi mắt cô ngập tràn ý cười: "Dì hai ngóng trông các con đến từ sớm, mong ngày mong đêm cuối cùng cũng mong được các con đến."
"Đi thôi, tối nay đích thân dì hai xuống bếp, làm đồ ăn ngon cho các con."
Dung Niên bị họ hàng vây quanh như cá cảnh, mỗi người một lần.
Đến khi cái đầu bị xoa thành ổ gà mới được buông tha.
Mặc Mặc nhìn anh Niên Niên bị xoa đầu đến choáng váng, đôi mắt nhỏ ngập tràn vẻ thương hại.
"Anh hai, em đi đón Cư Cư đây."
Dù bị choáng váng nhưng Dung Niên vẫn không quên người cậu giấu trên máy bay, lôi Cư Tử Dật ra để dễ dàng đi sang bên kia hơn.
"Được, để anh đi với em.
Sau khi đón cậu ta thì trở về ăn cơm luôn." Dung Trì đồng ý.
Dung Niên vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, một mình em đi là được rồi.
Em quen thuộc nơi này lắm rồi, không đi lạc được đâu."
Dung Trì nhíu mày: "Một mình em đi thì lát nữa về kiểu gì?"
Tuy rằng Dung gia có chuẩn bị xe cho mọi người bên phòng thí nghiệm, nhưng tài xế sẽ đưa bọn họ đến địa điểm khác địa điểm Dung gia tụ họp.
Từ sân bay đến hòn đảo bọn họ đang đứng còn cách một đoạn ngắn.
Nhưng mà lái xe vài phút là đến nơi rồi.
"Em sẽ bắt taxi." Dung Niên kiên trì: "Nhân tiện trên đường đi còn có thể giới thiệu cho Cư Tử Dật phong cảnh trên đảo nhà mình."
Cậu nằng nặc đòi đi đón, may mà Mặc Mặc biết nhìn người, nhóc trực tiếp ngồi lên bàn chân Dung Trì, cánh tay nhỏ ôm chặt chân anh.
"Anh Dung Trì ơi em đói rồi.
Muốn đến chỗ dì ăn cơm." Nhóc quấn lấy Dung Trì, còn chơi xấu đòi anh bế.
.
ngôn tình tổng tài
Dung Trì hết cách, lại không khuyên được em trai, cuối cùng chỉ có thể khom lưng ôm oắt con đang ăn vạ dưới chân lên vào trong ngực, đoạn nhìn về phía Dung Niên: "Một mình em đi cũng được, nếu lát nữa không bắt được taxi thì cứ gọi cho anh, để anh đến đón."
"Vâng." Dung Niên ngoan ngoãn đáp
Nhìn anh hai bế Mặc Mặc rời đi cùng mọi người, Dung Niên khẽ thở phào một tiếng.
May quá.
Dụ anh hai đi chỗ khác được rồi.
Thời gian hạ cánh của chiếc máy bay kia cũng xấp xỉ bọn họ, rất nhanh Dung Niên đã đi đến phòng thí nghiệm đợi mọi người.
"Giáo sư."
Nhìn thấy giáo sư dẫn đầu, Dung Niên ngoan ngoãn đi tới chào hỏi, sau khi đón tiếp xong, cậu bắt đầu không nhịn được hỏi: "Lục Cận Ngôn đâu ạ?"
Giáo sư cười cười: "Cậu ấy vẫn đang ở phía sau trò chuyện với các anh chị cùng đi tới đây, trò qua đó với bọn họ đi."
Tuy rằng Dung Niên rất muốn đi tìm người ngay nhưng cậu vẫn rụt rè nhịn xuống, trước tiên thông báo cho giáo sư: "Anh hai đã chuẩn bị taxi ngoài cửa sân bay rồi ạ, mọi người có thể ngồi vào đấy để tài xế đưa mọi người tới chỗ nghỉ ngơi."
Nói chuyện với giáo sư xong Dung Niên cũng dùng hết sự dè dặt.
Cậu chạy chậm về đằng sau tìm người.
Còn Lục Cận Ngôn thì đang nghe đàn chị của Dung Niên tức giận phàn nàn: "Em thật sự không hiểu mấy người trong nhóm chat đấy nghĩ cái gì.
Không ai cấm bọn họ theo đuổi thần tượng cả, việc này rất là bình thường, nhưng anh đâu phải là minh tinh...."
Lục Cận Ngôn một bên nghe cô nói, một bên cầm điện thoại tự tìm nhóm chat.
Cư Tử Dật không kiềm được sự tò mò, cũng ngó đầu sang xem.
Mới lướt qua vài cái thôi anh đã tức nổ phổi.
"Đậu má, mấy người bị điên đúng không." Ở ngay trang chủ nhóm chat, hoạt động mới nhất vừa đăng vừa vặn lại là chuyện về người yêu Lục Cận Ngôn.
[Hai người kia bịa đặt Lục tiền bối có người yêu, các chị em đâu, hôm nay có muốn dạy dỗ lại bọn họ không?]
Dưới dòng trạng thái này còn có không ít bình luận: "Dạy dỗ rồi, Lục