Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecRửa mặt xong rồi tôi mới chợt nhớ ra là cả hai đứa vẫn chưa uống nước ấm buổi sáng, tôi bảo bé nói nhiều đi thay quần áo trước, còn bản thân thì đi đun nước.
Tuy rằng tôi không mang về được một cô bạn gái như mẹ mong muốn, nhưng vẫn luôn nghiêm túc chấp hành lời dặn mỗi sáng rời giường phải uống một ly nước ấm của bà.
Lúc tôi uống nước xong, rót một chén khác bưng vào phòng ngủ thì thấy bé nói nhiều đang mặc một chiếc sơ mi trông cứ như đóa hoa lồng đèn đỏ choét đứng trước gương soi tới soi lui.
“Em mặc cái này làm gì?”
“Anh đoán xem hôm nay là ngày gì?”
Lại là ngày kỉ niệm nào nữa hả?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại một hồi rốt cuộc cũng không nhớ ra được gì, nhưng mà cũng chẳng sao vì trước đó tôi có cả một đống tiền lệ.
Tôi cảm thấy vẫn nên là cứng rắn một xíu mới tốt, miễn cho lại bị em dễ dàng làm khó dễ.
“Em cũng đừng có làm mấy cái chuyện kì quặc ngốc nghếch như kiểu kỷ niệm hai năm lần đầu chúng ta nắm tay nhau đấy.”
Bé nói nhiều quay đầu tặng tôi một cái liếc mắt sắc lẻm, khiến tôi cảm thấy hơi chột dạ.
Chắc không phải là tôi đã quên ngày lễ quan trọng gì đó thật đâu nhỉ?
Đang lúc muốn mở miệng cứu chữa tình thế thì chợt nghe em nói: “Quốc tế chống kì thị đồng tính đó!”
“À à.” Cái này tôi không biết thật, “Nhưng mà bây giờ chúng ta chỉ đi ăn sáng, đâu có cần thiết phải ăn mặc lồng lộn như vậy?”
“Anh ơi, anh mặc cái này.” Em ném qua một cái áo phông BK có in hai chữ “mặt trăng”.
Đúng vậy, là áo phông, bởi vì tôi kiên trì không mặc áo ba lỗ, nên em mua cho tôi cái này để thay thế.
“Anh, chúng ta đi trung tâm thương mại dạo một vòng đi.”
“Để làm gì? Em muốn đi diễu hành à?”
“Gì chứ! Nhưng chắc là chẳng ai dám tổ chức đâu, nếu có thì em nhất định sẽ đi.
Ngày đặc biệt như vậy, anh không cảm thấy chúng ta phải ra ngoài quẩy tưng bừng hả?”
“Ba mươi mấy năm trước, chúng ta còn bị coi là bệnh tâm thần.
Phải đến năm 1990 yêu đương đồng tính mới được Liên Hợp Quốc loại bỏ khỏi danh sách bệnh đó.”
“Tụi mình chỉ ra ngoài dạo một vòng chứ có làm gì nữa đâu?”
“Anh ơi, cho dù bị người ta đánh thì em cũng sẽ bảo vệ anh.”
…
Được rồi, em đã thuyết phục được tôi.
“Tuy nhiên vẫn để anh bảo vệ em thì tốt hơn, anh của em da dày thịt béo, cũng không sợ đau.
Cái thân thể non mềm này của em sợ là vừa bị người ta đánh một cái sẽ bại liệt luôn.”
Em đi qua hôn lên mặt tôi một cái: “Anh ơi, yêu anh quá.”
Đến lúc đi vẫn còn than thở: “Em cũng không yếu đến mức đó chứ?”
Lúc chúng tôi chuẩn bị xuất phát đã gần 11 giờ, vì thế tôi thương lượng với em là bây giờ sẽ đi ăn đồ nướng bởi vì trước đó em từng nói muốn ăn, sau đó đi dạo trung tâm thương mại, khi về thì mới ghé Lâm Kí ăn miến.
Ăn xong đến trung tâm thương mại đã là giữa trưa, người không nhiều lắm, chúng tôi cứ chậm chạp đi dạo lung tung từ tầng trệt lên tầng thượng, gặp cửa hàng nào thú vị thì mới ghé vào xem một chút.
Nhưng mà nhìn bộ dạng từ hưng phấn rồi lại trở thành có phần mất mát của bé nói nhiều thì tôi lại không muốn đi dạo tiếp, bèn đề nghị trở về.
Rõ ràng là em muốn về, nhưng