Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecNgày đầu tiên đi làm, bé nói nhiều thêm wechat của tôi từ trong nhóm chat làm việc, em ấy nói mình tên là Hạ Nhĩ, xin tôi chỉ bảo nhiều hơn.
Tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra Hạ Nhĩ là ai, sau đó nhấn vào vòng bạn bè của em, thấy được gương mặt cười vui vẻ của em mới nhận ra đây là nhóc con đi cửa sau rất thích cười kia.
Nhóc con này sau cái lần đầu tiên “giao lưu” với tôi, không biết là vì không tìm được cơ hội nói chuyện hay là bị tôi dọa cho sợ rồi mà mấy ngày sau đó tôi không gặp lại em nó nữa.
Lần thứ hai nói chuyện với em là ở tiệc chúc mừng, rõ ràng em không thuộc tổ tôi nhưng nhân duyên tốt quá nên được mời đến.
“Coi như là tổ chức thêm cho cậu một bữa tiệc chào đón nhân viên mới nha.” Tổ trưởng nói thế đấy.
Tôi không có ý kiến, tôi không ghét em, chỉ là không thích sự nhiệt tình của em, nó khiến tôi cảm thấy cực kì khó xử.
Ở tiệc chúc mừng, bởi vì lần này tôi lập công nên bị chuốc rất nhiều rượu, đến lúc tan tiệc thì đã đi không nổi nữa, khỏi nói đến chuyện về nhà.
Qua hôm sau, vừa tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường trong khách sạn, toàn thân trần trụi còn độc mỗi một cái quần lót.
Tôi tá hỏa kiểm tra trước sau trên dưới, thấy không có gì bất thường mới yên tâm lại.
Có lẽ là đồng nghiệp sắp xếp cho tôi đến chỗ này.
Tôi day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, xem điện thoại thì thấy vẫn còn sớm nên định bụng nhắm mắt ngủ thêm một lát.
Nào ngờ vừa duỗi chân ra thì đạp phải mặt ai đó, người ở trong chăn rên một tiếng làm tôi sợ hết hồn.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy kéo chăn ra, nhóc con tóc bù xù như tổ quạ che mặt uể oải ngồi dậy hỏi tôi: “Anh dậy rồi à?”
Vô nghĩa, không dậy thì chẳng lẽ là mộng du à?
“Sao cậu lại ở đây?”
“À, anh ơi, bởi vì không ai biết nhà anh ở đâu nên dặn em đưa anh đến khách sạn á.”
“Hiên Béo đâu? Sao không phải là hắn đưa?” Hiên Béo là đồng nghiệp thân thiết nhất với tôi ở công ty.
Giờ nhóc con mới mở được mắt ra, mắt nai to tròn, tuy còn ngái ngủ ánh mắt vẫn xán lạn trong veo.
“Anh Hiên cũng uống say, anh Lưu đưa ảnh về ạ.”
Ok fine, hết tên này rồi đến tên kia, còn không đáng tin cậy bằng một nhóc thực tập.
“Cảm ơn cậu, tiền phòng bao nhiêu thế? Để tôi trả cậu.” Đây chính là vấn đề tôi muốn giải quyết nhất lúc này.
Em hơi sửng sốt, sau đó từ chối: “Không cần đâu ạ, chắc là công ty sẽ thanh toán anh nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà lâu lắm, cũng phiền phức.
Cậu vẫn còn là sinh viên cũng đâu có dư dả lắm, để cậu trả thế sao được.”
Em do dự một lúc, trả lời tôi: “Dạ được.” Sau đó xuống giường đi tìm điện thoại.
Trước đó chỉ thấy nửa người trên của em không mặc áo, da thịt trên bụng dồn hết lại một chỗ nên không biết là có cơ bụng hay không, chỉ thấy là em rất gầy.
Bắt mắt nhất là hai điểm đỏ thắm trước ngực, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, vì để tránh khỏi nhiệt huyết dâng trào dẫn đến tình huống xấu hổ nào đó, tôi đành phải cố gắng dời mắt ra khỏi chúng.
Sau khi em xuống giường tôi mới phát hiện ra nhóc thực tập ấy chỉ mặc độc một cái quần lót, hơn nữa còn là loại quần tam giác, ôm chặt lấy cơ thể, làm nổi bật cặp đào căng mọng gợi cảm.
Hình dạng của bộ phận đằng trước cũng hiện ra rõ ràng, nhưng thứ khiến tôi chú ý hơn lại là phần bụng của em.
Đúng là không có cơ múi gì, nhưng do gầy mà cũng có chút đường nét, trắng nõn bằng phẳng đúng kiểu tôi thích nhất, có thể dùng một tay ôm trọn.
Tôi đã từng mơ tưởng có một em trai xinh xắn để ấp ôm trong lòng trong những đêm dài cô đơn vô số lần dẫu biết rằng đó là một chuyện không thể thành hiện thực.
Chẳng ngờ, người trong