“Hạ Chi, đến trường rồi này.”
Khánh Minh chạy đến nơi rồi lay lay người Hạ Chi gọi ai đó dậy.
“Em, em ngủ quên mất sao?” Cô bé dụi dụi mắt lại còn ngây thơ hỏi.
“Ừm, rốt cuộc một ngày em phải ngủ mười mấy tiếng thì mới gọi là đủ hả? Sao hôm nào cũng ngủ sớm mà sáng ra cứ ngủ gục vậy?”
Cái mặt nhỏ nghe thế thì bất mãn lắm, cô bé đâu phải con heo lười đâu chứ:
“Rõ là hồi tối em chẳng ngủ được mấy mà.
Anh không thấy hai cái quầng thâm này của em hả?”
Hạ Chi trợn mắt, hai ngón tay chỉ vào hai quầng mắt gấu trúc dưới mắt, sau đó còn cố tình kéo sệ xuống cho Khánh Minh xem cho rõ nữa.
Khánh Minh vậy mà lại nghe theo, hai mắt cứ nhìn chăm chú người ta có vẻ như là đang suy nghĩ gì đó, nhưng chẳng lâu lại lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong đầu.
Người nào đó chỉ cười bẹo má cô bé trêu ghẹo:
“Em đừng có xạo, tối qua anh sang đã thấy em ngủ say như chế.t rồi.
Kêu thế nào cũng...”
Vậy mà, lại cứ thế khai hết ra.
Hạ Chi nghe vậy lại tiếp tục trợn tròn mắt y hệt cái trứng gà:
“Anh, anh sang khi nào thế? Anh có sang hả? Sao em không biết?”
“À, anh nhầm đấy.
Anh không có sang.”
Khánh Minh ngay lập tức phủ nhận rồi ngượng ngịu quay đi.
Nhưng Hạ Chi không chịu yên, cô bé đi vòng qua đứng trước mặt người nào đó, quyết làm cho ra lẽ.
“Làm sao mà nhầm cho được.
Hồi nãy em thấy anh nói chắc chắn vậy mà?”
“Thật sự là nhầm đấy, chắc là anh đang kể chuyện trong giấc mơ thôi.”
Khánh Minh đi lên trước để trốn tránh, Hạ Chi cũng gắng nhanh chân đi vòng lên trước.
“Sao mà mơ được, hồi này rõ ràng anh nói trông rất thật mà?”
“...”
Hạ Chi cứ đi vòng quanh Khánh Minh hỏi mấy câu người nào đó không muốn trả lời.
Khánh Minh thật là muốn bỏ đi lắm rồi nhưng mà mới sáng vừa bị dỗi xong, giờ mà bỏ đi nữa thì con nhóc này lại ăn vạ cho xem, đúng là khổ sở mà.
“Vậy thì, vậy thì là tại anh bị lây bệnh mộng du của em đấy.
Giờ anh chẳng nhớ rõ gì hết, cũng chẳng nhớ đâu là thật đâu là giả nữa rồi đã được chưa hả?”
“...”
Khánh Minh nói to ơi là to, nói một hơi vào mặt Hạ Chi rồi quay đi.
Hạ Chi cũng quay đi luôn, tự dưng anh cộc với người ta, kỳ cục.
Thật chẳng thể hiểu nổi cái cặp đôi gà bông này, nắm tay thì nắm tay nhưng mỗi đứa nhìn một hướng bơ đẹp nhau luôn.
Lúc đi đến cầu thang, Hạ Chi nhìn một loạt bậc thang nối dài mà hoa cả mắt.
Cớ sao lớp cô lại ở lầu ba cơ chứ? Nhìn mà muốn toát cả mồ hôi hột luôn rồi, đã vậy còn có mấy vết trầy ở đầu gối nữa, bước kiểu này chắc nó lại rách ra cho xem.
“Đi nổi không, hay anh cõng em?” Khánh Minh kéo tay Hạ Chi, muốn không quan tâm lắm mà làm chẳng được.
“Em tự đi được.” Ha Chi dứt khoát nói.
Cô bé đáp gọn rồi rút tay ra khỏi tay Khánh Minh, ra vẻ anh dũng đi thẳng lên lầu.
Chỉ là mới bước được mấy bậc đã thở hơi lên rồi, Hạ Chi mệt quá nên đặt tay cầm lên tay vịnh cầu thang, xong lại đụng trúng vết thương ở tay rồi té cái ịch.
Khánh Minh đau đầu ôm trán, trông con bé kia cứ y hệt cái hột mít vậy.
Khánh Minh đi đến trước mặt Hạ Chi, đưa tay ấn lên trán cô bé một cái, giọng như ông già:
“Cho bỏ cái tật lỳ, đã bảo để anh cõng mà không nghe.”
Khánh Minh nói xong liền xoay lưng lại, đợi Hạ Chi leo lên.
Rồi lại thấy cô nhóc kia mãi không chịu cử động gì, đang định cộc thì nghe có người lí nhí nói.
“Hay, hay là anh đỡ em thôi, cõng lên đến đấy chắc sẽ mệt lắm.
Với lại, em sợ người ta nhìn.”
Lúc ấy, Khánh Minh có lưỡng lự môt chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Thôi được rồi, đứng lên đi.”
Khánh Minh đỡ Hạ Chi dậy, sau đó đặt tay cô bé choàng ngang vai mình.
Còn một tay thì đặt lên eo Hạ Chi, cùng cô bé chầm chậm đi lên trên lầu.
Bầu không khí bỗng dưng êm đềm đến lạ.
Rồi, mới đi được mấy bậc lại tiếp tục có người chẳng chịu yên.
“Anh này.” Hạ Chi quay sang gọi.
“Làm, làm sao cơ?” Khánh Minh thấy có mùi nguy hiểm.
“Lúc tối anh có sang phòng em thật phải không?”
“Không có.”
“Anh xạo, lúc tối em nhớ rõ ràng lúc tỉnh dậy thì gặp anh.”
“Vậy, vậy thì sao? Ừ thì, anh có qua đấy.” Cãi không lại thì đành nhận thôi chứ sao.
“Em còn nhớ có gì đó chạm lên má nữa, cảm xúc rõ ràng lắm.
Là, anh hôn lén em phải không?”
Hạ Chi nghiêng đầu nhìn Khánh Minh bắt tội, Khánh Minh cũng vô tình nhìn tới.
Bốn mắt chạm nhau, cứ thế cả hai đồng loạt im lặng mấy giây.
Lần này, là Khánh Minh chột dạ nên quay mặt đi trước.
Dù lòng rối ren nhưng bên ngoài Khánh Minh vẫn tỏ vẻ thản nhiên lắm.
“Thì sao, đúng là anh có hôn đấy.
Em làm được gì nào? Nếu em muốn hôn lại thì má này, cho em hôn