Vừa về đến nhà, cất xe xong cả hai đồng loạt hừ một tiếng, ai đi đường nấy.
Mẹ Hà và ba Đức đang cực kỳ tình cảm nấu đồ ăn trong bếp, bỗng dưng nghe tiếng bước chân dồn dập của bé con, lại thêm vài giây nữa, đứa con trai ruột thừa" cũng tiếp bước theo sau, mặt mày nhăn hết cả lên, tên nhóc nào đó cũng không thèm nhìn đường mà hầm hầm đi lên trên lầu.
Sau đó là hai âm thanh vang trời.
Rầm! Rầm!
Phát ra từ của phòng ngủ.
Như sấm sét giữa trời quang.
"Bão lại tới rồi mình ơi." Ba Đức nhẹ nhàng cảm thán.
Mẹ Hà thì bật cười, trông cực kỳ bất lực.
"Tình cảm gà bông" trẻ con như thế đấy!
Lúc ra ngoài còn xem như là bình thường, đến khi về lại như chiến tranh thế giới vậy.
Mẹ Hà đành phải ra mặt giải quyết.
Bà đi lên lầu bảo hai đứa xuống nói chuyện.
Phòng khách có một băng ghế dài, và hai ghế tựa nhỏ đặt đối diện nhau.
Mẹ Hà và Ba Đức ngồi mỗi người một ghế, nghiêm mặt nhìn hai đứa trẻ.
Khánh Minh và Hạ Chi ngồi chung băng ghế dài, nhưng mà mỗi kẻ một đầu, ngồi nép vào góc, chỉ hận không thể tách cái ghế ra làm hai nửa.
Khánh Minh vẫn một mặt hặm hực, còn nhóc con nào đó thì sợ sệt cuối thấp đầu, như là đang hối lỗi.
Mẹ Hà khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng, nói:
"Hai đứa lại làm sao?"
Hạ Chi nghe vậy chậm chạp ngẩng đầu lên, mặt như cún con vừa vô tội, vừa đáng thương.
Khánh Minh còn đang định đưa cái tay bị cắn đến chảy máu ra cho mẹ xem cô bé kia độc ác đến cỡ nào.
Sau đó...!liền không có sau đó nữa.
Sự chú ý của cả nhà đều rơi vào Hạ Chi.
Mẹ Hà không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cô bé, còn ôm cô vào lòng, giọng điệu sớm đã trở nên mềm mõng, dịu dàng hết sức có thể.
"Trời ơi, con tôi, sao mắt sưng hết rồi vậy con?"
Bà xoa xoa mặt cô bé, ánh mắt vô cùng thương xót, nhìn cặp mắt to tròn, linh hoạt thường ngày của Hạ Chi bây giờ đang sưng hết cả lên, mắt vẫn còn chưa hết đỏ, chắc chắn là vừa khóc xong.
Trông tội nghiệp vô cùng.
Tức thì, bà quay sang thằng con trời đánh nhà mình, rồi như quát lên:
"Khánh Minh! Con lại làm gì em?! Sao mà làm em khóc đến nhường này hả?!"
"..." Khánh Minh cứng miệng không biết phải nói gì, hắn thật sự vô tội đấy, đã làm được