Cô là lớp trưởng còn cậu là đứa cá biệt gần bét lớp, đã vậy còn ưa "xích mích" với đứa bàn trên.
Lúc đó trong mắt cậu cô chỉ là một kẻ thích lo chuyện bao đồng, còn giả đò ngoan ngoãn hay vâng vâng dạ dạ với giáo viên.
Cho đến một ngày cậu xui xẻo bốc đúng vào vai nam chính trong một vở kịch của lớp, vì ghét cô mà mỗi hôm diễn tập cậu đều bỏ dở và hẹn hết cả đám cùng đi chơi, bỏ lại cô với vai công chúa chỉ có một mình.
Có lần cậu rủ cả bọn đi đá banh, trùng hợp là hôm ấy mọi người đều đã hẹn nhau đi tập kịch.
Chiều hôm ấy cậu bận đá banh đến quên trời quên đất, chẳng những không thấy chột dạ mà còn cực kỳ vui vẻ khí chơi khăm được cô.
Vậy mà cho đến khi chạm phải ánh mắt của cô từ phía xa lại khiến lòng cậu hỗn độn, cô đứng yên một góc, trong ánh mắt không chỉ có sự giận dỗi như thường mà còn có cả sự ghét bỏ và khinh khi, hai mắt cô đỏ lên, trong mắt còn có ánh nước.
Cậu biết, cô khóc rồi.
Khi ấy cậu cũng chẳng biết mình có cảm giác gì nữa, chỉ biết đứng yên tại chỗ muốn chạy theo nhưng chân cứ chậm chạp không nhúc nhích.
Sau ngày hôm đó, cô không để tâm đ ến cậu nữa.
Dù cậu có quậy phá hơn, có đòi đi đánh nhau với đứa bàn trên, có làm ồn trên lớp thì cô cũng chẳng quan tâm nữa.
Còn vở kịch, cậu nghe nói cô đã đi gặp thầy tổng phụ trách và xin bỏ cuộc không tham gia nữa.
Hôm ấy Gia Khiêm đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cậu quyết định ra về sẽ đi tìm cô.
Sau khi bị tên đáng ghét bám đuôi cả đoạn đường, cho đến khi không chịu đựng được nữa, cô tức giận dừng xe, quát lên: “Nè, cậu muốn gì hả?”
Gia Khiêm chống xe xuống đường, dùng ánh mắt sững sờ nhìn cô.
Giây sau thì khó khăn nói: “Chuyện vở kịch… cậu nói lại với thầy được không? Thì là...!lần này tôi sẽ đi tập đàng hoàng.”
Gia Khiêm gãi đầu, ngượng nghịu nói.
Hiếm khi cậu thể hiện ra bộ mặt chột dạ này.
Mặt cô vẫn lạnh lùng và tràn ngập ghét bỏ như thế: “Chuyện vở kịch cậu không cần quan tâm nữa.
Thầy đồng ý cho bỏ rồi, đúng ý các cậu đấy.
Dù gì lúc ban đầu lớp mình cũng không ai muốn tham gia mà.”
Gia Khiêm vội tiếp lời: “Nhưng mà tôi nghe bảo nếu không tham gia thì sẽ bị trừ hết điểm thi đua của lớp đấy.
Lỡ đâu lớp mình đứng bét thì sao?”
“Thì cũng chẳng sao cả, một tập thể không đoàn kết có đứng bét hay đứng đầu thì cũng như nhau cả thôi.
Dù sao cũng chả ai quan tâm cả.”
Cô nói với vẻ bất cần rồi quay đi, cho đến khi chân cô đặt lên bàn đạp, bánh xe từ từ chuyển động, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Xin lỗi!” Ngập ngừng một lúc, “Chúng ta làm hòa có được không?”
Cô cứng đờ, không quay lưng lại cũng chẳng tiếp tục đi, cũng có thể là do cảm nhận được thành ý của cậu mà cũng có thể là do rất ghét cậu nên chẳng muốn quay đầu.
Trong giây phút lưỡng lự ấy, cô lại nghe cậu nói tiếp mấy lời ngang ngược: “Chuyện lúc trước coi như là tôi có lỗi đi, tôi nhận lỗi hết về mình đấy.
Cậu là con gái nên nhường cậu lần này thôi, tôi không hay nhường nhịn người khác vậy đâu…”
Ha, Mỹ Ly cười nửa miệng.
May ghê cô vẫn chưa tha lỗi! Cái lương tâm đáng ghét này, xém tí đã lầm to rồi!
Chưa từng thấy ai năn nỉ người ta mà cái kiểu như ban phước lành thế này.
Mỹ Ly bị mấy lời cậu nói làm tức đến câm luôn, không đáp mà đạp xe chạy nhanh đi để tránh ít giây nữa cô quay lại phóng cho cậu một đạp.
Nhưng chưa chạy được mấy, thì xe lại đứng yên, người kia nắm chặt yên sau xe của cô không cho đi.
Cô tức giận la lên: “Cậu có bỏ ra không hả, tôi đá cậu bây giờ đấy.”
“Thế tôi buông ra thì hòa nhé?”
“Hòa cái đầu của cậu chứ hòa, cậu còn không buông thì tôi la lên đấy.”
Người phía sau không trả lời, sau đó cô cảm nhận được sức nặng từ phía sau truyền đến.
Người kia ngồi xuống yên sau, cười nói: “Cậu la đi, nếu cái cây biết chạy thì nó sẽ chạy đến giúp cậu.”
Gia Khiêm cười đắc ý, vì đoạn đường này vắng vẻ, nhà dân ở tít đằng xa, cô la xong mà có người chạy đến thì cậu cũng chạy mất rồi.
Cũng chẳng sao hết.
Vậy là cô có chữi cậu như thế nào cũng không có tác dụng.
Bây giờ cô biết mình đã hiểu sai về cậu rồi, trước giờ cô cứ nghĩ cậu khó ưa, hóa ra cậu vẫn còn có một mặt khác mà cô không biết.
Đó là đã khó ưa mà còn mặt dày, dày hơn cả cái mặt đường nơi bọn họ đang đứng nữa.
“Buông ra...” Cô chửi hết hơi nên bây giờ bắt đầu nói thều thào, cứ như là năn nỉ vậy.
“Thế hòa nhé?”
“Ừ, hòa!” Mỹ Ly mím môi, lòng tức nghẹn.
"Còn nữa, cậu còn phải đi nói chuyện lại với thầy về chuyện vở kịch nữa.
"Thấy cô cau mày, Gia Khiêm vội nói thêm, "Mà nếu cậu không dám nói thì chúng ta đi chung đi, tôi sẽ là người nói."
Cô hừ một tiếng: "Tùy cậu!"
Gia Khiêm nghe vậy mới hài lòng bước xuống xe, nhân lúc Mỹ Ly còn chưa kịp phóng xe liền chặn cô lại nói: “Mẹ tôi bảo con