“Anh có...!HÔN AI BAO GIỜ CHƯA?!” Hạ Chi nhắm tịt cả mắt, nói một hơi dài.
“Cái...!cái gì? Hôn...!hôn gì?”
Người nào đó có tật giật mình nên bắt đầu lắp bắp.
Không lẽ, chuyện hôm trước hắn hôn trộm bị bại lộ rồi sao? Nhưng nghĩ lại thì cái điệu bộ này có lẽ là không phải.
Qua vài chục giây để định thần lại, Khánh Minh dần lấy lại khí thế “cường hào ác bá” như lúc đầu, hắn khẽ cúi đầu nhìn Hạ Chi chăm chú.
Nhưng mà cục bông nhỏ khơi màu xong thì lại im thin thít.
Bởi vì anh ngập ngừng, hình như anh đang lo lắng, cô bé lại mất hết sức lực để hỏi.
Cảm xúc của ngày hôm đó lần nữa dâng trào.
Nhỡ anh đáp có thì biết làm sao? Cô bé sợ sẽ lại đau lòng lần nữa.
“Sao tự dưng lại hỏi như vậy?”
“Không...!không có gì đâu, em đùa thôi mà.
”
“Đùa? Không có ai khi không tự nhiên đùa như vậy cả.
Nói thật hay là bị đánh đòn.”
Hạ Chi vẫn không đáp, cô bé dần trở nên lúng túng, có người lại càng thúc giục.
“Nói mau! Anh đếm đến ba, còn không nói thì em sẽ phải hối hận...!1...!2...”
“Thì...!thì tại...!TẠI EM NẰM MƠ THẤY ANH HÔN CÁI TÈO!" Hạ Chi buột miệng nói.
(Chú thích trong sự hoảng loạn của tác giả: Cái Tèo là bé cún Becgie to to mà ngày nhỏ Hạ Chi và Khánh Minh hay chơi cùng.)
Khánh Minh nghe vậy bắt đầu cáu bẩn, mặt đen xì, hắn đưa tay nhéo má Hạ Chi.
“Em hết chuyện để mơ rồi hả?! Hết chuyện lại đi nằm mơ thấy anh hôn con chó!!!”
“Thì...!thì tự dưng em nhớ nó nên nằm mơ thôi mà.”
“Mơ cái kiểu gì kỳ vậy hả?! Trong khi anh và nó cũng có thân thiết gì đâu chứ, tự dưng lại mơ thấy vậy?!!”
Khánh Minh nhăn mặt, người có hơi cáu, vì tự dưng ai kia nói cái chuyện gì kỳ lạ quá chừng, tự dưng khi không hắn lại đi hôn con chó làm gì? Khi mà hắn lại cực kỳ ghét cái thứ bốn chân đó? Nghĩ đến đấy rồi cái tay lại không thương tình, càng nhéo má Hạ Chi thêm nữa.
Hạ Chi khó chịu không thôi, mặt cũng nhăn hết lên.
“Em không biết mà.”
Dọa nạt một lúc, lại phát hiện cảm xúc của ai đó dần trở nên bất thường, có người mới bắt đầu lo lắng.
“Sao...!sao tự dưng lại khóc?”
Hạ Chi lấy hai tay che kín mặt, cả người đều quay sang hướng khác.
Người nào đó có cố níu kéo cách mấy cũng chẳng được, Hạ Chi cứ quay đi, chỉ thấy bả vai cô bé hơi run lên.
Lại thêm một lúc nữa, ở bên vệ đường, có cô gái nhỏ đang ở trong lòng kẻ đáng ghét nọ không ngừng khóc, mặc cho ai kia xuống nước dỗ dành.
Cô bé ở trong lòng nam sinh nọ bị anh đùa cợt mà lòng cực kỳ ấm ức, giận anh nên nói lẫy:
“Em ghét anh, anh toàn bắt nạt em.
Em không muốn ở đây nữa, từ giờ em về quê ở với ông nội luôn!”
Hàng phượng vĩ già hai bên đường xanh mướt, những ngày đầu tháng chín hoa đỏ đã sớm lụi tàn.
“Cặp đôi gà bông” hôm nay lại cãi nhau.
...
Bởi vì chuyện vừa rồi mà cả hai suýt nữa thì đi học muộn, Khánh Minh vừa cất xe xong thì trống trường cũng vừa đúng lúc vang lên.
Vì đi muộn mà Khánh Minh cũng chẳng thể theo Hạ Chi đi lên lớp được nữa.
Cô bé giận hắn nên mới đến cổng đã đòi xuống rồi.
Cả buổi sáng, Khánh Minh không tài nào tập trung được cả, hở tí lại thở dài.
Hình như lúc sáng hắn có hơi mạnh tay thì phải, lại chọc giận cục bông nhỏ rồi.
“Cãi nhau với vợ hả?”
Mỹ Ly cười hỏi.
Cô là bạn cùng bàn của Khánh Minh nên biết rõ nhất cử nhất động của hắn từ sáng đến giờ, sẵn dịp thầy vừa bước ra ngoài là cô bạn lập tức quay sang hóng hớt.
Sáng nay, Mỹ Ly đứng ở lan can trước lớp ngắm cảnh thì nhìn thấy bé Hạ Chi đi qua mà mắt đỏ hết cả lên, lại nhìn cái điệu bộ chán đời y hệt mấy ông chú vừa mới “ly dị vợ” của thanh niên nọ, Mỹ Ly liền biết nhà ai đó đang cháy.
Nhưng mà cô lại cảm thấy rất thú vị, hỏi han bạn mà cái mặt trông vui vẻ gớm.
Thật lòng thì, nhìn nhà ai cháy thì cô còn miễn cưỡng mà san sẻ chút bùi ngùi, chứ nhà thằng bạn cùng bàn cháy thì chỉ có thể là tự đốt mà thôi, cô chỉ có thể dành tặng cho ai đó hai chữ "đáng đời".
“Cậu ra ngoài lăng nhăng rồi bị phát hiện hả?”
Mỹ Ly “tốt bụng” hỏi han.
Khánh Minh không trả lời.
Mỹ Ly vẫn cười cười, cô chống cằm bắt đầu quan sát Khánh Minh một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại quan sát một lượt nữa từ dưới lên trên, cực kỳ ra dáng bạn thân mà “tâm tình” với bạn đủ thứ chuyện.
“À, hay em nó phát hiện có bạn học đẹp trai hơn nên đá cậu rồi?”
“Trời ơi!” Cô bạn bỗng dưng che miệng tỏ vẻ kinh ngạc lắm, cái phản ứng ấy...!phải nói là nó cực kỳ "lố lăng".
Người nào đó vẫn không trả lời, Mỹ Ly lại tiếp tục với màn tự hỏi tự trả lời của mình.
“Ờm, cũng phải, em nó cũng xinh, chắc cũng không thiếu bạn học theo đuổi nhỉ?”
“...”
“Lại nói, ai lại đi thích một người như cậu được, vừa cộc tính, vừa hay cáu, mặt thì mới tí tuổi mà như ông già, EQ thì âm vô cực.
Tôi nói này, bọn con gái bọn tôi tuy là thích bad boy thật