“Hạ Chi này.”
Giọng Khánh Minh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, ai đó rõ ràng nghe thấy nhưng chẳng chịu đáp lời.
Có người tự dưng thở dài: "Hồi năm lớp 7, lúc mà...!anh mới chuyển nhà.
Hôm ấy cũng mưa như thế này, anh đứng trú mưa dưới trạm xe buýt rất lâu.
Hôm đấy tất nhiên không có em, chỉ có một mình anh như thế này.”
Khánh Minh nhìn về phía những hạt mưa, khẽ thì thầm.
“Hôm đấy bỗng dưng anh nhớ đến chuyện hồi năm tám tuổi, anh và em đi hái sen rồi mắc mưa, rõ ràng anh nhớ chúng ta chỉ mới cùng nhau trú mưa thôi mà, rõ ràng anh nhớ chúng ta chỉ mới vừa hái sen xong, rõ ràng...!em chỉ vừa mới bảo anh đừng đi học xa thôi mà.
Nhưng không hiểu sao lúc nhìn lại anh chỉ còn một mình thôi, cũng không biết nữa, nhưng lúc ấy anh mới biết cảm giác bất lực là gì, hình như anh chẳng thể làm gì nữa cả.
Ngay lúc ấy thật muốn gặp em, nhưng mà hình như rất khó, hình như em có bạn mới rồi, mỗi ngày đều trải ra rất vui vẻ, hình như chỉ có mình anh nhớ em, hình như anh đi rồi với em cũng như chẳng có gì thay đổi cả.
Và hình như...!Hạ Chi quên mất Khánh Minh rồi."
Nghĩ lại thật mắc cười, bây giờ cũng mưa, bây giờ Hạ Chi cũng ở bên cạnh, nhưng mà lại ghét bỏ Khánh Minh.
Có lẽ, vì trời mưa làm cho người ta dễ mềm lòng hơn, lại càng muốn mở lòng với nhau hơn nữa.
Trưởng thành, là khi ta dần nhận ra phép thuật siêu nhiên mà mình thầm ước áo thuở bé thật ra không hề tồn tại, hóa ra đôi tay mình cũng chẳng thể làm được tất cả mọi thứ như trong tưởng tượng, hóa ra sức lực của con người cũng có giới hạn mà thôi.
Những thứ tưởng chừng sẽ không xảy ra, những thứ tưởng chừng sẽ đủ sức để thay đổi, đến cuối cùng ta lại không thể làm được gì cả, ngoài cách yên lặng ngắm nhìn dòng đời kéo mình đi ra khỏi những yên bình ngày bé.
Hết thảy mọi chuyện trên đời đều chẳng thể quay lại được như lúc đầu, phải không?
Hạ Chi nghe anh nói xong, trong lòng cũng buồn rầu không kém, cô nhóc đang có một cuộc đấu tranh tư tưởng rất lớn.
Mấy luồn ý kiến trái chiều trong đầu cô bé đang không ngừng đối chọi với nhau.
Y hệt cuộc đấu tranh giữa thiện và ác vậy đấy.
Lời nói của Linh mama cứ thế chạy đi chạy lại trong đầu cô bé.
“Không được làm hòa không được làm hòa không được làm hòa huhu.”
Hạ Chi cũng khổ sở lắm, qua một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cô bé mới có thể hạ quyết tâm.
Nghĩ vậy rồi cô bé mím môi, lạnh lùng đáp:
"Anh nói chuyện đó làm gì?"
Hạ Chi đã quyết định nhất định sẽ giận anh thật lâu luôn, cho anh biết mặt.
"Em nghĩ để làm gì? Không phải để em tin là anh thật sự có nhớ em hả?" Khánh Minh cúi đầu nhìn Hạ Chi, chất giọng cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn thường ngày.
Nhưng sự xuống nước của ai đó lại sai thời điểm mất rồi, bởi vì cô bé kia vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng như cũ để đáp lời anh.
"Muộn rồi, ai thèm tin anh."
"Ừm."
Đấy, đấy, mới năn nỉ người ta được một chút đã vội trở mặt rồi, đúng là cái đồ đáng ghét mà.
Hạ Chi bừng bừng lửa giận, cô bé mím môi một cái rồi ngẩng đầu nhìn Khánh Minh, cực kỳ tức tối lên giọng trách móc anh.
"Ừm? Anh ừm cái gì chứ? Bộ anh không biết năn nỉ người ta thêm một chút hả?!!"
"Vậy, năn nỉ."
"Em chả thèm."
Hạ Chi muốn đẩy Khánh Minh ra rồi ngoảnh mặt quay