“Lên giường mà nằm, không lẽ em định ngồi dưới sàn cả tối?”
Khánh Minh nói xong thì đi vòng qua giường kéo rèm cửa lại, sau đó lại hết sức tự nhiên vén chăn rồi nằm lên trên giường của con gái nhà người ta.
Hạ Chi ghét bỏ nhích người ra xa.
"Anh khỏi cần ngủ cùng, hôm nay em hết sợ rồi."
"Ừm."
Có người chậm rãi gật đầu nhưng hình như chẳng có ý định đi về phòng ngủ.
"Vậy anh đi về đi.”
“Em không sợ nữa hả?”
“Không sợ nữa, em trưởng thành rồi, em sẽ học cách vượt qua nỗi sợ.”
Khánh Minh nghe vậy rồi âm thầm lắc đầu ngán ngẫm.
Nói hay thật đấy, lúc nãy mà hắn không vào không biết bé con nào đó sẽ khóc thành cái dạng gì nữa.
“Nhưng anh sợ, em cho anh ngủ chung với, trời thì tối đen ghê chế.t đi được.
Hình như anh cũng sợ sét, anh còn sợ mấy cái thứ mà ai cũng biết là ai đó nữa.”
Khánh Minh nũng nịu nói, nói rồi liền lăn tròn đến chỗ Hạ Chi.
Hạ Chi đẩy người Khánh Minh ra nhưng không được: “Anh lừa ai? Mấy cái thứ đó không sợ anh thì thôi, anh mà sợ hả?”
“Sao không sợ? Sao em có thể sợ mà anh không thể?”
“Thì...!thì...”
Rõ là biết anh điêu nhưng cô bé lại cãi không lại anh, tìm mãi mà chẳng có lý do nào cả.
“Thì đấy, không trả lời được đúng không? Không trả lời được thì anh sợ thật, hôm nay anh ngủ ở đây.”
Hạ Chi vẫn chẳng chịu yên, giãy giụa ra khỏi vòng ôm của Khánh Minh.
“Vậy anh buông em ra, em khó chịu rồi.”
“Không giãy nữa, nằm yên mà ngủ, người ta sợ nên mới phải ôm em.
Sao em tuyệt tình quá vậy? Nếu em sợ anh cũng cho em ôm, cũng cho em ngủ, sao đến em lại thái độ với anh?”
Tự nhiên bị anh trách xong cô bé trở thành kẻ xấu tính, Hạ Chi tức lắm nhưng không lần nào cãi lại anh, đúng là học sinh ưu tú có khác, cô biết tác dụng của việc học giỏi là gì rồi, là khi nói dối có thể nói đến cực kỳ uy tín, mà mặt anh lại còn dày nữa, kẻ tầm thường như cô thật sự cãi không lại.
“Nhưng mà anh buông ra đi, ôm như vậy em ngủ không được.”
“Không buông, em cũng không được giãy nữa.”
“Anh quá đáng vừa thôi.”
Một trận chiến mới bắt đầu, Hạ Chị vung tay chân loạn xạ.
Hình như, có gì đó đang dần thay đổi, có người tự dưng nóng hầm hầm, cũng không hiểu sao lại cáu lên rồi dọa nạt cục bông nhỏ trong lòng.
“Yên cho anh, còn nhúc nhích nữa thì em sẽ phải hối hận.”
Hạ Chị vẫn cứ động, cô bé quyết quậy cho đục nước luôn, cho anh khỏi ngủ mà chạy về phòng.
Khánh Minh hung dữ nắm lấy cả tay Hạ Chi giữ lại, chân cũng kèm chặt chân ai đó.
“Nằm yên cho anh, còn động nữa thì anh...!anh hôn đấy.”
Ngay sau câu nói kia, bầu không khí như lạnh đi hai độ.
Hạ Chi chớp chớp mắt nhìn Khánh Minh.
Lúc anh nói ra lời kia cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cô sợ.
Thế là nhanh như chớp, Hạ Chi ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó chôn mặt vào lòng ngực Khánh Minh, nhắm tịt mắt lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Vốn là diễn cho anh xem, thế mà bằng một sức mạnh siêu nhiên nào đó, cô bé ngủ quên mất.
Mùi hương thoảng thoảng trên người anh vừa nhẹ nhàng lại cực kỳ thân thuộc nữa, rõ là bây giờ anh không có xịt thêm nước hoa, rõ là cả nhà dừng chung một loại sữa tấm mà sao vẫn cảm thấy mùi hương trên người anh có chút khác biệt nhỉ.
Lần nào ngủ chung Hạ Chi cũng rúc vào người Khánh Minh, còn kẻ đáng ghét nọ lần nào cũng tranh thủ bật điều hòa xuống thấp.
Hôm nay điện bị ngắt, nhưng vì mưa nên trời cũng lạnh đi, cô bé vẫn rúc vào lòng anh như mọi ngày.
Nhìn ai đó ngủ say, có người khẽ thở dài.
Dỗi nhau đúng là khó chịu thật.
Mới có một ngày mà hắn đã thấy mệt lắm rồi.
Có lẽ cục bông kia cũng mệt, mệt quá nên mới ngủ nhanh đến như vậy.
Sau đó Khánh Minh lại nhìn đến con thỏ bông của ai đó, kẻ đáng ghét nọ liền mất hẳn sự dịu dàng, người nào đó hặm hực với nó.
Rồi thì, như mọi hôm, bé thỏ bông cục vàng của bé con nọ, ngày nào cũng được cô ưu ái ôm chặt trong lòng thì phải chịu số phận như cũ.
Nó bị ai đó ném xuống giường một cách không thương tiếc.
...
Sáng hôm sau, dù