“Sao anh còn ở đây nữa?”
“Làm sao?”
“Em còn phải ngủ một lúc, lát chiều em học tiết một.”
Khánh Minh nghe vậy thì vờ ngạc nhiên rồi gật gù: “Ừ nhỉ, lát nữa anh cũng học tiết một.”
Có người nói xong thì nhanh chóng nằm xuống giường kéo chăn, nhắm hờ mắt, tự nhiên như phòng của mình.
“Anh dậy, dậy mau lên, cái này là giường em mà, anh đi về phòng đi.”
Hạ Chi lay người Khánh Minh dậy, thế mà người nào đó mới nằm xuống là đã bắt đầu nói giọng ngái ngủ rồi.
“Không kịp nữa rồi, anh phải tranh thủ chợp mắt tí mới được, sắp đến giờ học rồi.”
“Thế nên anh mau đi về phòng ngủ đi.”
“Đi về phòng lại mất thêm thời gian, phải tiết kiệm từng giây từng phút mới được, thời gian là vàng bạc đấy.”
“Anh ngủ ở đây rồi em ngủ ở đâu? Anh đi về phòng đi, em không biết đâu.”
Hạ Chi cố gắng kéo Khánh Minh dậy nhưng không được, ở một góc giường bé cún nhỏ đang cố gắng leo lên trên, nhưng chân nó ngắn ngủn chẳng với được tới cả thành giường, nó cứ la oái oái kêu người giúp đỡ, nhưng mẹ của nó không giúp nó được, vì mẹ của nó đang bị ai đó ôm cứng ngắc chẳng thể thoát ra.
“Thả em ra, không cho anh ngủ ở đây, em méc cô đấy.
Cô...”
“Anh mệt lắm.”
Hạ Chi mím môi chuẩn bị hét lên thì có người nũng nịu nói.
Khánh Minh nói xong thì cọ cọ đầu vào hõm vai của ai đó, giọng yếu ớt hẳn ra.
“Anh giả vờ, em không tin đâu.”
“Cái tay đau.” Có người làm nũng.
“Đau kệ anh.”
Hạ Chi đáp phũ phàng rồi đẩy Khánh Minh ra, cô bé với tay thả bé cún lên giường, tay ôm bé cún chẳng quan tâm đến anh.
Khánh Minh nằm im trên giường, thấy vậy rồi kéo chăn phủ kín người, chỉ chừa lại mỗi cái đầu, nhưng lại quay vào gối chỉ để lại nửa bên sườn mặt.
“Chỗ vết cắn hơi nhức.
Hình như anh sắp bị bệnh rồi.”
“Anh nói xạo, em cắn anh có tí, ”
Ai thèm tin, anh toàn lừa cô thôi, mới khỏe mạnh đây tự dưng lại bệnh, virus này lây lan nhanh thật đấy.
“Nghe bảo người cắn cũng nguy hiểm hệt như động vật cắn vậy, có khi còn hơn, phải đi tiêm chích gì nữa đấy.”
Giọng ai đó càng lúc càng yếu ớt, Khánh Minh chẳng buồn động đậy, đầu cũng úp hẳn vài gối.
Hạ Chi không biết thật hay giả, nghe anh nói lại thấy lo, rồi tự trách, anh mới nói chuyện có tí mà đã tiêu tốn quá nhiều sức lực rồi.
Cô bé lại gần quan sát, nhẹ nhàng đưa tay ra sờ sờ trán anh, rồi mặt anh, sau đó lại sờ sờ trán mình để so sánh, không biết thế nào, lúc đầu Hạ Chi thấy mặt anh bình thường, sau đó sờ sờ trán mình đo lại lần nữa lại thấy mặt anh hơi nóng, lại thêm lát nữa mặt anh lại nóng hơn, tai anh cũng đỏ hồng hồng nữa.
Thôi chế.t rồi, có khi anh bị bệnh thật, là tại cô cắn anh nên “chạy nọc người” mất rồi.
(Chó cắn thì chạy nọc chó.
Người cắn thì chạy nọc người...
Còn Omega mà bị Alpha cắn thì là bị đánh dấu.
Trích: TGNX*)
“Anh đợi em một lát nha, để em xuống nói cho cô biết rồi đưa anh đi bệnh viện.”
“Thôi không sao đâu, anh ngủ xíu là khỏe.
Đừng nói mẹ lo.”
Hạ Chi nói xong định chạy luôn xuống nhà thì bị anh kéo lại.
Khánh Minh vươn một tay từ trong chăn nắm lấy tay Hạ Chi.
Cún con thì không biết từ khi nào đã đi đến chỗ Khánh Minh, nó cứ kéo kéo tai hắn làm hắn bực hết cả mình, nhưng ngại đang bệnh nên không thể quát, lòng thật muốn mang nó ra đường vứt vào sọt rác.
Hạ Chi thấy anh vậy lại càng lo, hôm nay anh mệt đến mức không cộc nổi nữa rồi.
“Nhưng anh bệnh mà, lỡ anh ngủ xong không khỏe thì sao?”
“Thôi không sao đâu, anh là con trai mà, đâu có yếu ớt như vậy được, sức khỏe phải tốt thì...” Giọng ai đó bắt đầu nhỏ dần, “ Thì sau này mới nuôi gia đình được.”
“Làm sao? Anh vừa nói gì cơ?” Hạ Chi không nghe rõ nên hỏi lại.
“Anh nói anh không