“Em nhả nhả nhả ra mau, đau lắm đấy, Hạ Chi!!!”
Hạ Chi không cắn tay anh, cô bé rất nghe lời, cô bé ôm cổ anh rồi cứ thế cắn lên vai anh.
Hạ Chi cắn không mạnh như mấy lần trước, bởi vì lần này còn cách một lớp áo.
Nhưng mà cô bé cắn rất dai, hai hàm răng dán chặt vào bờ vai “yếu ớt” của ai đó còn chắc hơn là keo dính chuột.
Có người cố đẩy đầu cái cục bông nhỏ kia ra mãi mà chẳng được.
Khánh Minh đau đớn muốn thấu trời, cái vai này không biết sau này có dùng được không nữa?
Lát sau, Khánh Minh rít nhẹ một hơi, tay ôm vai, mặt thì nhăn nát: “Giờ về được chưa, em vừa lòng chưa hả?”
Vừa rồi, là sau khi được mài răng xong.
Cuối cùng, Hạ Chi cũng chịu để Khánh Minh cõng về.
Chỉ là bây giờ cô bé cũng chẳng thèm nhìn đến mặt anh nữa.
Hạ Chi được Khánh Minh cõng đi xuống mấy tầng lầu.
Lúc đi đến giữa sân trường, Hạ Chi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên mặt Khánh Minh nên thấy mủi lòng, lên tiếng hỏi:
“Anh mệt lắm sao?”
“Mệt chứ!” Khánh Minh lại giở giọng phàn nàn, “Em ăn gì mà nặng thế?”
“Vậy anh cho em xuống.”
Hạ Chi phụng phịu nói rồi giãy nảy đòi xuống, có người nhớ ra ai đó dễ “tổn thương” nên cố gắng níu kéo.
Khánh Minh cố tỏ ra là mình ổn, cười hề hề đáp:
“Nhưng mà, hình như cũng không nặng lắm.”
Cái điệu cười gì mà trông dở hơi hết sức.
Hạ Chi bực anh lắm nhưng cũng không quấy nữa, biết anh mệt nên thôi.
Bình thường Hạ Chi một mình leo mấy tầng lầu là đã đủ mệt rồi, mà giờ anh vừa phải vác thêm cô rồi thêm cả hai cái ba lô nữa, nếu là người khác yếu yếu một chút thì có khi đã để cả hai phải lăn tự do từ khi đi xong lầu 4 rồi đấy.
Hai tay Hạ Chi vòng qua cổ Khánh Minh, ở trên lưng anh mà lòng vẫn còn buồn vì nghĩ đến giấc mơ lúc nãy.
“Mà cái chuyện đóng dấu...!em nhớ rồi đấy.” Cục bông nhỏ bỗng dưng thầm thì vào tai anh.
Khánh Minh khẽ cười, hết sức tự nhiên mà hỏi lại: “Vậy sao? Giờ mới nhớ hả?”
“Em còn nhớ rõ ràng là hồi ấy anh lừa em.
Anh lại còn kiếm lời của em nữa.”
Bị người ta bắt tội mà người nào đó vẫn đáp cực kỳ thản nhiên: “À, giờ em mới biết hả, có muộn quá không?”
Hạ Chi nghe vậy bật thốt lên: “Thì ra là thế, hóa ra là anh đã dê xồm từ hồi ấy rồi cơ.”
“Cái đó...!không phải dê xồm.”
“Chứ anh nói là gì?”
“Em không hiểu, vì em ngốc.”
“Anh mới ngốc thì có.”
“Ừm, thế chúng ta cùng ngốc.” Khánh Minh tỏ vẻ suy tư, “Mà nghĩ lại thì...! nếu em không đồng ý thì làm sao mà anh dê xồm được nhỉ? Em cũng là đồng phạm rồi còn đâu?”.
truyện ngôn tình
“Tại, tại em không biết thôi.”
“Thế bây giờ biết rồi thì vẫn thế thôi mà, không phải sao?”
Giọng Khánh Minh lúc nói ra lời ấy cực kỳ gợi đòn, lại còn cười cợt trông thấy mà ghét.
Hạ Chi tức nghẹn đến đỏ cả mặt, hét ầm lên:
“Anh là cái đồ