Khánh Minh nghe vậy liền làm theo, dù không hiểu gì.
Vừa bước vào phòng, ánh sáng cũng yếu ớt dần, căn phòng gần như tối om, chỉ còn lại ánh sáng le lói của chiếc đèn bàn học.
Hạ Chi đang nhíu mày, khoanh tay trước ngực nhìn anh, mặt hơi hất lên trời, lạnh lùng vặn hỏi.
"Tìm em làm gì?!"
"..."
Thái độ cùng giọng điệu đúng kiểu giang hồ chợ mới.
Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn để đối đầu với hắn đây mà.
Thế nhưng Khánh Minh nhìn cách nào cũng thấy tạo hình hiện tại thật sự không liên quan gì cả.
Bé con nào đó hiện tại đang để "kiểu tóc NaTra" tóc củ tỏi búi cao hai bên, đáng yêu hết chỗ nói, đã vậy mà trên đầu con đeo thêm cái băng đô hình tai thỏ nữa.
Mày đúng là đang nhíu lại, cực kỳ nghiêm nghị, giống như đang rất giận dữ vì bị anh làm phiền, nhưng mà hai cái má bánh bao trắng nõn kia thật không tương thích gì với cái điệu bộ ấy cả, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy muốn nựng một cái thôi.
Khánh Minh im lặng một lúc vẫn không tiếp lời, thật ra là giây phút im lặng ấy hắn đang cố gắng hết sức để không phải bật cười.
Đã là thỏ thì dù có cố gắng nhe nanh, múa vuốt, cũng chỉ có thể nhe ra được hai cái răng cửa to bự thôi, chứ không có nổi cái răng nanh nào.
Hai người giữ nguyên tư thế mặt đối mặt một lúc, Khánh Minh liền vươn tay đến cái công tắc gần đó, vô cảm bật đèn lên.
Tạch.
Cả phòng liền sáng bừng trở lại.
Cái cục răng thỏ kia đúng là có hơi bỡ ngỡ vì hành động của hắn, nhưng rất nhanh lại trở về tư thế giang hồ như nãy.
Cô bé mím môi, tức tối hỏi lại:
"Em hỏi tìm em làm gì?"
Khánh Minh bước nhanh đến chỗ Hạ Chi, đua tay búng một cái bốc lên chán cô bé.
"Đi học bài chứ chi, em định bỏ học à?"
Hạ Chi bị đau ôm trán la lên một tiếng, tức giận đáp.
"Ừ đấy! Không học nữa, đây tự học được."
Nói thì mạnh miệng lắm, nhưng mà từ nãy đến giờ có một bài toán mà cô bé giải mải vẫn không xong.
Trường cấp ba hiện tại kiến thức rộng hơn hẳn, kiến thức ở trường cấp hai trong xã nhỏ của cô đúng là không đủ dùng.
"Nói chuyện với người lớn như thế đó hả? Còn dám nói trổng không nữa?"
Lần này đến lượt Khánh Minh nhíu mày nhìn Hạ Chi.
Cô bé quay mặt đi, bĩu môi một cái cãi lại:
"Ừ đấy! Đây thích thì nói, không thích thì nói."
Đúng là càng lúc càng