Có người không nhịn được sự háo hức đang nhen nhóm trong lòng, khều khều tay người ta, lên tiếng hỏi.
“Ò” Hạ Chi thành thật gật đầu.
“Từ đây đến sinh nhật anh còn khoảng nữa tháng, em gấp có kịp không?”
“Em cũng không biết nữa?” Hạ Chi lắc đầu, mặt như lo lắng lắm.
“Nếu vậy, cũng không sao đâu, em tặng muộn một chút cũng được.” Khánh Minh thật lòng nói.
Hạ Chi vẫn chưa hiểu lắm, ngờ nghệch hỏi lại:
“Là sao cơ?”
Lần này Khánh Minh không đáp ngay, có người nhẹ nhàng rút hai tờ giấy gấp sao màu đỏ bên trong ống bút ra, cặm cụi ghi gì đấy.
Sau đó cũng học theo người ta, gấp chúng lại thành hai ngôi sao nhỏ rồi thả vào trong bình thủy tinh đựng hạc giấy.
Còn cô bé kia vẫn cứ lơ ngơ nhìn anh làm mấy chuyện khó hiểu.
Vào giây phút ấy, có người xoay đầu nhìn cô bé nọ, trên môi là một nụ cười dịu dàng xen lẫn chút ngại ngùng:
“Nếu em gấp không kịp thì sau sinh nhật hẳn tặng anh cũng không sao.
Hai ngôi sao này là điều ước của anh, gấp xong em mới được xem đấy, bằng không thì anh rất sợ nó sẽ không linh nghiệm nữa.”
Nói đến đây có người trở nên ấp úng, dường như trong giọng nói cũng có phần xúc động hơn mức bình thường: “Em tặng muộn một chút cũng được, vì...!anh chỉ cần điều ước ấy trở thành hiện thực mà thôi.”
Nói xong, Khánh Minh khẽ cười véo nhẹ lên má Hạ Chi một cái đầy cưng nựng, tay thì vẫn nắm lấy tay cô bé xoa xoa.
...
Tối hôm ấy, là một đêm mất ngủ với Hạ Chi, cô bé lặn lộn đủ hướng mà chẳng thể chợp mắt được.
Cũng tại vì mấy lời anh nói mà làm cho người ta cứ phải suy nghĩ nhiều.
Hạ Chi dứt khoát kéo chăn ra đi đến gần bàn học, cô bé thật sự rất muốn xem thử trong hai ngôi sao ấy anh đã viết gì.
Chỉ là, cô bé cũng sợ, dù không rõ điều ước của anh ra sao, nhưng Hạ Chi cũng lo, lỡ như, lỡ như cô bé vì tò mò mà mở hai ngôi sao ước nguyện kia ra khi chưa gấp đủ 1000 con, khiến cho điều ước sẽ không thành hiện thực được thì biết làm sao? Hạ Chi nhìn hai ngôi sao mặt ỉu xìu, thôi vậy, cô bé đành tiếc nuối đặt bình hạc giấy về lại chỗ cũ.
Bất giác nghĩ đến gì đấy, Hạ Chi bước đến bên tủ quần áo, cô bé mang mấy món đồ được cất sâu trong cùng ra.
Đó là một chiếc hộp khá to, bên trong ấy có mấy tấm ảnh mà Hạ Chi chụp chung với anh, bé Totoro anh tặng dịp sinh nhật trước vì biết cô bé thích xem hoạt hình của Studio Ghibli, đôi dép thỏ bông anh tặng, và cả bình hạc giấy đang gấp dở khi trước.
Lần này cô bé lôi hết mấy món đồ ra không cất vào tủ nữa, chắc là phải đem nó trả lại chỗ cũ thôi.
Riêng bình hạc giấy thì cô bé vẫn để ở đấy, vì như thế chắc anh sẽ bất ngờ hơn.
Thật ra thì lúc nãy Hạ Chi chỉ xạo thôi, số hạc kia vẫn còn nguyên.
Hạ Chi chỉ cần gấp thêm hơn trăm con nữa là đủ.
Nhưng muốn cho anh bất ngờ nên cố ý diễn sâu một chút.
Lần trước Hạ Chi hiểu lầm anh hôn người khác, dù buồn lắm, đau lắm nhưng cô bé vẫn không nỡ ném hết chúng đi, cuối cùng chỉ dồn lại hết mấy món đồ kỷ niệm rồi cất hết vào tủ.
Giờ nghĩ lại, cô bé âm thầm cảm thấy thật may mắn, cũng may mà lúc ấy cô bé đã không nỡ, đã mềm lòng, bằng không thì chắc là tiếc lắm, đặc biệt là, cũng không biết tại sao khi không anh lại muốn tặng hạc giấy nữa? Có khi...!mà thôi bỏ đi, Hạ Chi thấy đau hết cả đầu nên không dám nghĩ nhiều.
Làm xong mọi việc, Hạ Chi ôm thỏ bông và Totoro yêu quý đã lâu không gặp yên giấc ngủ.
Trong lòng cũng nhen nhóm một sự mong chờ.
Ở phòng đối diện.
Hôm ấy cũng có người mất ngủ.
Vì thiếu niên nọ đang ôm trán cố gắng nặn ra chữ nghĩa để viết tường trình nộp phạt cho ba.
Dù rằng mẹ bắt hắn viết kiểm điểm tận 3000 chữ, nhưng được cái nó là văn mẫu thôi, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần viết đúng mấy chữ