Người nào đó nghe thế thoáng dừng chân, dưới nắng chiều có người đang nhìn hắn với gương mặt đầy lo lắng.
Nhưng cuối cùng thì, Khánh Minh nhận ra người đang đứng trước mặt cũng không phải là cô bé ấy.
“Từ nãy đến giờ cậu chạy đi đâu vậy hả? Tôi đến phòng y tế sao không thấy?” Mỹ Ly vừa gọi to tên thằng bạn rồi nhanh chóng chạy đến.
Vậy đấy, cô cất công đi tìm khắp cả trường, còn quan tâm hỏi han đủ thứ những có kẻ cứ im lìm không chịu trả lời.
Mỹ Ly hơi cáu, cô đẩy vai Khánh Minh một cái:
“Bị cái gì vậy? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.
Nè!”
Mỹ Ly quát mấy tiếng mà Khánh Minh vẫn cứ xem cô như không khí không thèm đoái hoài, việc ấy càng làm Mỹ Ly bực hơn nữa.
Cô bạn quên luôn cả việc lúc nãy thằng bạn bị đau chân, thô bạo kéo tay Khánh Minh lội sền sệt đến chỗ băng ghế đá.
Thế là có người la lên một tiếng rồi ôm chân khụy xuống.
“Đụng trúng chỗ đau hả?” Thấy mặt Khánh Minh đang nhăn nhó, Mỹ Ly cắn móng tay, áy náy lên tiếng hỏi.
Khánh Minh cau mày, trong người hơi bực nên lúc nói chuyện cũng khá gay gắt:
“Cậu nhẹ nhàng một chút không được à?”
“Thế còn đi nổi không?”
“Tôi cũng chưa có què.”
Đây là ngữ điệu giao tiếp bình thường của họ, vì thân quá nên đôi lúc có phần thẳng tính, nói chuyện với nhau mà cứ ngỡ như sắp đấm nhau đến nơi.
“Đứng lên, tôi đỡ cậu lên ghế đá này.”
“...”
Sau khi ngồi xuống, Khánh Minh vẫn cứ bần thần, ngồi yên bất động, còn Mỹ Ly vẫn lèo nhèo bên tai hắn.
“Tôi hỏi cái chân cậu sao rồi đấy, có nghe không hả? Cái thằng kia?”
“Cậu dám không trả lời tôi à?”
“Nè! Lớp trưởng đại ca nói chuyện mà cậu dám làm lơ luôn hả? Tôi hỏi chân cẳng cậu sao rồi?”
“...”
Có vẻ là đã cảm thấy cô quá phiền, mãi một lúc lâu người nào đó mới chịu đáp lại hai chữ cho có lệ:
“Không sao!”
Bởi vì, giờ phút này tim hắn còn đau hơn cả, vết xước nhỏ nhỏ ở chân dù gì vẫn có thể nhìn thấy.
Nhưng sự tổn thương vô hình trong lòng thì khác, chẳng biết làm sao để chữa lành được nữa.
“Làm sao mà không sao được?” Mỹ Ly nhìn xuống mắt cá chân của Khánh Minh, vết máu lúc nãy cũng đã khô lại luôn rồi, có vẻ còn chưa được xử lý nữa, cô lập tức khom người nắm lấy chân hắn, “Để tôi xem xem nào?”
Thế là có người liền giãy nảy lên:
“Nè, cậu làm gì thế hả?”
Trông cái điệu bộ đề phòng y hệt thiếu nữ mới lớn bị trêu ghẹo vậy.
“Yên coi!” Mỹ Ly vẫn không quan tâm, kéo tất của thằng bạn ra xem, rồi tức giận trừng mắt với Khánh Minh, “Như vậy mà không sao hả? Cậu định để vết thương thối rửa ra rồi cắt cái chân này bỏ luôn thì mới chịu là có sao hả?”
Lúc nãy, Khánh Minh vừa bị ngáng chân té ngã vừa bị giày của đối thủ đạp lên khiến chân bị dính chấn thương không ít, chân phải bị xước một mảng, chảy máu từ mắc cá chân đến gót chân, nhưng vì muốn hơn thua và không để cái thằng kia đắc ý mà cố gượng ở lại sân.
Rồi thì, sau khi nghe những lời vừa nãy được ai kia nói ra mà hắn gần như mất hết cảm giác đau đớn nữa rồi.
Chỉ là, thật ra cũng không đến nỗi như lời Mỹ Ly nói, vì cô tức quá nên nói quá lên thôi.
“Nè chị hai, tôi là con trai đấy.
Trầy da có xíu mà cậu nói thấy ghê vậy.”
Khánh Minh nghe lời phóng đại quá mức của Mỹ Ly chỉ bật cười qua loa nói, cứ như là chân ai chứ chẳng phải chân mình vậy.
“Cậu ngồi yên ở đó cho tôi.” Mỹ Ly đột nhiên đứng lên rồi chỉ tay vào mặt Khánh Minh, giọng điệu rất ra dáng bà mẹ trẻ.
Nói rồi cô bạn chạy nhanh về dãy phòng học phía xa.
Khánh Minh nhìn theo, nhưng lòng thật sự cũng không quan tâm mấy.
Cho đến khi, không lâu sau Mỹ Ly quay lại với một bịch bông băng thuốc đỏ trên tay làm cho Khánh Minh phải há hốc mồm.
“Này, cậu làm gì thế?”
“Tôi mới đi xin được ở chỗ cô My đấy.”
Mỹ Ly ngồi xuống, sau đó còn tốt bụng định tháo giày giúp Khánh Minh.
Nam sinh nào đó sức dài vai rộng, liền tỏ vẻ đề phòng lùi sang chỗ khác.
“Câu, lại định làm gì nữa?” Mắt Khánh Minh trợn tròn sắp lên tận đỉnh đầu.
“Rửa vết thương cho cậu chứ làm gì.
Ngồi yên đi, để chị Mỹ Ly làm cho.”
“Chị Mỹ Ly?”
Mỹ Ly thản nhiên gật đầu:
“Thì ừ, thôi không sao đâu.
Để chị giúp cho, bé cứ ngồi yên đi.” Cô bạn nói xong liền cười nham nhỡ.
Vậy là cô thành công chọc cho thằng bạn nổi máu điên, Khánh Minh cau mày cú lên đầu Mỹ Ly một cái đau điếng: “Cậu tỉnh lại đi!” Nói rồi hắn giật lấy đồ nghề từ tay My Ly, “Để tôi tự làm được rồi.
Cậu né ra xa hộ tôi là được.”
Mỹ Ly vẫn còn ôm trán mặt nhăn nhó, nhưng thôi không tính toán với người thương tật, có tạm bỏ qua cho Khánh Minh.
Cô bĩu môi, đành ngồi yên nhìn kẻ