Vào ban đêm, kẻ xui xẻo Kỷ Nguyễn tức muốn hộc máu mà gửi cho Cố Tu Nghĩa một cái tin nhắn dài như tiểu luận 500 chữ, tất cả đều là 7 chữ "Anh mới là kẻ xui xẻo!" tính cả dấu.
Tức giận đến mức cả ngày không thèm ăn uống, chỉ ăn một bàn anh đào.
Ngày hôm sau, Cố tổng lại đi làm, suốt một ngày một đêm cũng không thấy người.
Kỷ Nguyễn hoàn toàn để bản thân phóng túng, không có việc gì thì nằm ì trên giường, cũng không dột nhiên lười như vậy, chẳng qua là lần khóc hôm trước đã hao phí quá nhiều tinh lực của cậu rồi.
Không phải nói nước mắt có thể bài độc sao, mà Kỷ Nguyễn khóc xong chỉ cảm thấy cơ thể bị đào rỗng, suốt hai ngày không nhấc nổi tinh thần, mới đến sang ngày thứ 3 mới coi như khôi phục lại.
Nhưng nằm lâu cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Hôm nya, vừa qua bữa trưa, Kỷ Nguyễn chán muốn chết, tiếp tục nằm trên giường ăn anh đào, đang do dự có nên rủ Hàn Tiểu Lâm đi chơi không, di động đúng lúc vang lên.
"Hửm?" Kỷ Nguyễn chạy nhanh nghe điện thoại.
"Hey bro!" Âm thanh vui vẻ của Hàn Tiểu Lâm vang lên: "Qua đây vui vẻ đi!"
Bên kia vô cùng ồn ào, Kỷ Nguyễn nắm tai gấu bông nghịch, hỏi: "Cái gì vui vẻ, ở đâu?"
"Là tiệc mừng chúng ta tốt nghiệp! Nhiều người lắm!" Hàn Tiểu Lâm lớn giọng nói: "Khu trò chơi điện tử ở quảng trường trung tâm, buổi tối còn có party, tới hay không?"
"Tới chứ." Kỷ Nguyễn đứng dậy mở tủ quần áo ra: "Cậu chờ tớ một chút, bây giờ tớ xuất phát."
"Được, tớ cũng vừa mới đến, hiện tại người còn chưa đông đủ, cậu cứ từ từ đến, không cần vội."
"Ừ."
Ngắt điện thoại, Kỷ Nguyễn tùy tiện mặc một cái áo thun và quần đùi, xuống phòng bếp tìm dì Triệu.
Dì Triệu vừa mới rửa bát đ ĩa xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy ở ven tường ló ra một cái đầu xù xù.
Kỷ Nguyễn đang tròn xoe mắt nhìn bà.
Dì Triệu bị sự đáng yêu của Kỷ Nguyễn làm mềm lòng, liên tục vẫy tay: "Trốn ở đó làm gì thế Nguyễn Nguyễn, mau tới đây."
Kỷ Nguyễn lập tức cười lộ ra hai lúm đồng tiền, chạy tới ôm lấy cánh tay dì Triệu, mở miệng thăm dò::"Dì Triệu, ừm...!dì biết khi nào Cố tổng trở về không?"
Dì Triệu được cánh tay trắng nõn của bạn nhỏ ôm lấy, gương mặt vô cùng vui vẻ: "Ai nha, cái này cũng khó nói lắm, Tiểu Cố vẫn luôn cuồng công việc như vậy, không biết chừng nào mới về đâu."
"Vậy à..." Tròng mắt Kỷ Nguyễn xoay chuyển: "Ừm, dì Triệu, cháu muốn ra ngoài chơi."
Dì Triệu cười đến mức nở hoa: "Hóa ra là muốn ra ngoài à, tiểu quỷ nghịch ngợm, muốn đi thì đi, nhưng mà đi đâu chơi thế? Phải chú ý an toàn đấy."
Kỷ Nguyễn làm vẻ mặt nghiêm túc: "Là tiệc mừng chúng cháu tốt nghiệp, định đến quảng trường trung tâm, không phải ở đó có khu trò chơi điện tử sao? Rất gần."
Dì Triệu nghĩ nghĩ: "Hình như là...!Dì có chút ấn tượng, là nơi mấy đứa nhỏ thích tụ tập...!Được rồi, đi tìm bác Trương ——"
"Không cần ạ." Kỷ Nguyễn cầm di động đi ra huyền quan: "Cháu gọi taxi là được, cũng không xa mấy.
À, phải rồi, dì Triệu, hôm nay cháu không ăn cơm tối ở nhà đâu, có lẽ sẽ về muộn một chút."
"Được được được" Dì Triệu cười, xua tay: "Mau đi, đừng để bạn học chờ lâu."
Kỷ Nguyễn đang đi giày, nghe vậy liền cười hì hì chạy tới ôm dì Triệu một cái, rồi lại chạy như bay ra cửa:
"Tạm biệt dì Triệu!"
Dì Triệu bị tập kích một cái ôm, mừng rỡ đến hoa mắt váng đầu, nhìn theo bóng dáng rời đi của Kỷ Nguyễn, trên miệng cười không dứt, quay đầu chuẩn bị đi ngủ trưa.
Đúng lúc này Cố tổng trở về.
Kỷ Nguyễn vừa rời đi từ cửa sau được nửa tiếng, Cố Tu Nghĩa liền xuất hiện trước cổng chính của biệt thự sau ba ngày mất tăm.
Nhưng khi bước vào nhà lại không giống lần trước, không có tiếng cười của dì Triệu, cũng không có khuôn mặt cười đến nhăn nhúm mặt mày của Kỷ Nguyễn, vô cùng yên tĩnh.
Như là trở lại dáng vẻ trước khi Kỷ Nguyễn đến.
Cố Tu Nghĩa đè cảm giác không thích ứng xuống, đi dạo một vòng quanh ngôi nhà.
Đến trước phòng Kỷ Nguyễn, gõ cửa mà không thấy ai đáp, hắn sợ Kỷ Nguyễn lại tháo ốc tai ra nên không nghe thấy, đẩy ra một khe cửa nhỏ nhìn.
Không thấy ai.
Cố Tu Nghĩa mở cửa đi vào, kiểm tra phòng để quần áo và toilet một lần, Kỷ Nguyễn xác thực không có ở trong phòng.
Sau đó, mỗi một phòng trong biệt thự đều bị hắn lật tìm một lần, ngay cả bể bơi phía sau cũng đi ra nhìn, một bóng người cũng không có.
Hắn lấy di động ra định gọi cho Kỷ Nguyễn, ngón tay đặt trên danh bạ, bỗng nhiên không biết nên gọi nói gì.
Do dự một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi tới trước của phòng Kỷ Nguyễn.
"Kìa, Tiểu Cố," Âm thanh của dì Triệu không biết từ chỗ nào truyền tới: "Sao cháu trở về sớm vậy?"
Cố Tu Nghĩa cất điện thoại đi, quay đầu nhìn thấy dì Triệu đang đứng cạnh cầu thang dưới tầng.
Bà mặc áo ngủ, tay cầm khăn lông, thoạt nhìn có vẻ như vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ trưa.
"Không có gì." Cố Tu Nghĩa ho một tiếng, đi xuống lầu: "Hạng mục ở Lăng Châu vừa kết thúc, cháu tính nghỉ phép mấy ngày."
"Đúng là hiếm thấy nha, đã bao năm rồi cũng chẳng mấy khi cháu nghỉ phép." Lông mày dì Triệu dương cao, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cố Tu Nghĩa không muốn nói tiếp đề tài này, chỉ về phía phòng Kỷ Nguyễn: "Người khác đâu?"
Nhắc tới Kỷ Nguyễn, khuôn mặt dì Triệu không nhịn được ý cười: "Ra ngoài đi chơi với bạn học rồi."
"Đi chơi?" Cố Tu Nghĩa đi vào phòng bếp: "Đi chỗ nào? Khi nào về?"
Dì Triệu vừa lau tóc vừa nói: "Nói là tiệc mừng tốt nghiệp, rất nhiều bạn học cùng tụ tập, ở khu trò chơi điện tử, chắc là muộn mới về, cơm tối cũng không ăn ở nhà."
"Vậy à..." Cố Tu Nghĩa lấy ly nước, ung dung rót nước, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi: "Hai ngày trước không phải em ấy còn không khỏe à, sao hôm nay lại chạy ra ngoài rồi?"
"Cũng không phải bị bệnh gì," Dì Triệu nhớ lại: "Chỉ là