Trước khi xuất viện, Cố Tu Nghĩa yêu cầu Kỷ Nguyễn làm kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần nữa.
Buổi sáng làm xét nghiệm sẽ không thể ăn uống, ngày mới vừa bắt đầu Kỷ Nguyễn đã bị kéo từ trong ổ chăn ra, đi dạo một vòng các khoa, đói đến mắt xẹt đầy sao.
Cậu dựa trên đầu giường nhìn Cố Tu Nghĩa, thấy khuôn mặt người nọ chốc lát bay lên, một hồi lại rơi xuống, đầu óc choáng váng muốn xỉu, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Dì Triệu đã múc cho cậu nửa chén cháo nhưng cũng không làm dịu bớt cơn đói được bao nhiêu, nhưng dạ dày cậu vẫn còn yếu, chỉ được chốc lát liền nôn hết ra.
Đáng lẽ hôm nay có thể xuất viện, cuối cùng thế nào lại phải ở lại một đêm, sáng hôm sau mới được thả về nhà.
Mấy ngày bị bệnh, Kỷ Nguyễn không ăn được gì, chỉ có thể ăn chút cháo dì Triệu nấu và uống thuốc, cả người không có chút sức lực nào, quá trình đi lên cầu thang cũng đều phải dựa vào Cố Tu Nghĩa nửa đỡ nửa ôm.
Hậu quả của việc không được ăn uống tử tế chính là gầy.
Cố Tu Nghĩa nhìn cánh tay đặt bên ngoài chăn của Kỷ Nguyễn, có thể thấy rõ khớp xương nhô ra, chỉ cảm thấy sốt ruột.
Mà buổi kiểm tra sức khỏe toàn thân hắn cố ý yêu cầu Kỷ Nguyễn làm kia, báo cáo cuối cùng của bác sĩ lại càng làm hắn đứng ngồi không yên.
Cố Tu Nghĩa soi xét báo cáo từ đầu đến cuối, thậm chí lấy ra cả cặp kính cận mà lâu rồi không dùng, vẫn là khó có thể không hoài nghi mắt mình có vấn đề.
Thiếu máu, huyết áp thấp, thiếu chất dinh dưỡng, các chỉ tiêu cơ thể rối tinh rối mù, miễn cưỡng lắm mới đạt ngưỡng tiêu chuẩn.
Nếu nói là vấn đề lớn, lại cũng coi như không sao, nhưng nếu nói không có vấn đề gì thì chỗ nào cũng không ổn.
Cố Tu Nghĩa nhận được báo cáo kết quả xong liền cảm thấy đau đầu, lúc đầu chủ ý cưới về một nhóc đáng thương để dễ bề khống chế, bây giờ lại vì quá mức yếu ớt mà sắp thực sự biến thành một cái phiền toái lớn.
Chính là cái kiểu đánh không được mà mắng cũng không xong, hung dữ một câu cũng có thể dọa cậu bệnh, mong manh dễ vỡ như thủy tinh.
- ----------------------
Kỷ Nguyễn dưỡng bệnh trên giường như vậy suốt hai ngày, đến khi dạ dày tốt hơn một chút mới rốt cuộc cảm thấy sống lại, giống như cây cỏ héo úa lâu ngày gặp mưa, hưng phấn rộn ràng muốn sinh sôi lá mới.
Cho dù mỗi ngày dì Triệu đều nấu đa dạng các loại canh, Kỷ Nguyễn cũng không thể chịu nổi mà phải cảm thán, quả nhiên con người không thể không có thịt.
Cố Tu Nghĩa lại bắt đầu bận rộn, còn kỳ nghỉ hè của Kỷ Nguyễn đã sắp hết.
Tuy rằng bình thường Cố Tu Nghĩa hiếm khi trở về, nhưng dù hắn đi công tác cũng sẽ thường thường gọi điện thoại về cùng cậu nói một hai câu, hỏi Tiểu An thế nào, buổi tối dì Triệu nấu món gì.
Nhưng mấy ngày nay, một cuộc điện thoại cậu cũng không nhận được, dường như Cố Tu Nghĩa thực sự bận.
Đến khi nhìn thấy Cố Tu Nghĩa thì đã là thứ 7, ngày tổ chức mừng tân sinh viên.
Lúc trước bởi vì bị bệnh, vừa mới thi đỗ đại học, còn chưa kịp nhận thông báo đã vào thẳng bệnh viện ở, cho đến trước lúc chết cũng chưa được trải qua cuộc sống của một sinh viên đại học.
Bây giờ, cậu được trao cho một cuộc đời mới, có thể chính thức bước chân vào cổng trường địa học, cảm xúc hưng phấn bừng bừng.
Lòng tham của con người quả thực là không đáy, trước kia chỉ cần sống sót là được rồi, vượt qua lằn ranh sống chết lại muốn sống tốt hơn, có thể sống nhẹ nhàng thảnh thơi, tự do hơn.
Đêm đó Kỷ Nguyễn đi ngủ từ sớm.
Sáng hôm sau, cậu cố ý mặc một chiếc áo ngắn tay màu lam nhạt, bởi vì dì Triệu nói cậu mặc như vậy nhìn vô cùng đẹp trai.
Ăn xong bữa sáng, Cố Tu Nghĩa tự mình đưa cậu đi.
Hôm nay Cố Tu Nghĩa không mặc âu phục, chỉ mang một thân quần áo đơn giản, áo sơ mi kẻ sọc và quần dài màu đen, chân dài vai rộng, nhìn giống như một đàn anh cùng trường phí phách hăng hái trong mộng tưởng của những thiếu niên mới lớn.
Kỷ Nguyễn vừa lòng mà nhìn nhiều thêm hai cái.
Hai ngày trước vừa có một trận mưa, vì thế thời tiết hôm nay khá tốt, không quá nóng bức, nhưng ở lâu bên ngoài vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Cơ thể sao rồi?" Trong xe, Cố Tu Nghĩa hỏi.
Kỷ Nguyễn đang nói chuyện với Hàn Tiểu Lâm, vừa gõ chữ vừa nói: "Khá hơn nhiều rồi."
Hai mắt Cố Tu Nghĩa cẩn thận đánh giá Kỷ Nguyễn, tuy rằng chưa nuôi lại được lượng thịt đã mất, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nhìn qua đang rất vui vẻ.
Hôm nay cách ăn mặc cũng nom ngoan ngoãn vô cùng.
Áo cộc tay màu xanh lam, quần ngắn màu trắng, phía trước treo một cái túi nhỏ, sau lưng mang balo, bộ dáng một cậu sinh viên tinh thần phơi phới.
Kỷ Nguyễn cũng là người hợp với màu lam nhạt nhất mà Cố Tu Nghĩa từng gặp.
Khóe miệng Cố Tu Nghĩa không tự giác giương lên, lại hỏi Kỷ Nguyễn: "Gần đây còn choáng đầu không?"
Cậu bị thiếu máu và huyết áp thấp, triệu chứng rõ ràng nhất là thường choáng đầu mệt mỏi.
Kỷ Nguyenx dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Cố Tu Nghĩa, không hiểu sao chuyện này hắn cũng biết: "Thi thoảng sẽ bị một chút...." Cậu ngượng ngùng cười: "Nhất là khi đói bụng."
Cơ thể này của cậu không chịu được cơn đói, việc này Kỷ Nguyễn biết từ trước, chỉ là trước kia có đói lắm nhiều nhất cũng chỉ là không có sức lực, nhưng bây giờ còn thêm choáng đầu.
Có lúc thức dậy vào sáng sớm, từ trên giường đứng dậy cũng có thể té ngã, tuy rằng dưới sàn nhà đã được trải thảm thì vẫn khiến cậu đau điếng một vố, ngồi trên đất nửa ngày mới bò dậy.
"Em bị thiếu máu, ngày thường sẽ dễ bị choáng đầu, lúc đứng lên ngồi xuống đều phải từ từ chậm rãi, đi đường cũng phải chú ý, cẩn thận không lại ngã." Cố Tu Nghĩa thuật lại lời bác sĩ nói không sót một chữ nào.
Kỷ Nguyễn sờ chóp mũi, giấu nhẹm việc tự mình làm chính mình ngã: "Ừm, tôi nhớ rồi."
Ngày chào mừng tân sinh viên của Bắc Đại vô cùng náo nhiệt, từ cổng tường, những tấm biểu ngữ treo dọc theo con đường với hàng cây xanh hai bên, các bạn tân sinh viên, sinh viên trường, phụ huynh cùng các tình nguyện viên trong màu áo xanh rộn ràng hân hoan cười nói.
Kỷ Nguyễn yên lặng đi bên cạnh Cố Tu Nghĩa, nhìn những đoàn người lướt qua, chốc chốc lại nâng mặt mở to mắt đọc những dòng chữ trên biểu ngữ.
Hai bên đường trồng hàng cây ngô đồng, quả là ngôi trường danh giá lâu đời, số tuổi cây cối ở đây cũng phải mấy thập kỷ, lá xanh che rợp bóng, cành lá tươi tốt.
Đôi khi có những tia nắng lọt qua kẽ lá chiếu vào thẳng xuống khiến Kỷ Nguyễn phải nheo mắt lại, nhưng không đến vài giây cậu lại muốn ngẩng đầu tiếp tục nhìn.
Cố Tu Nghĩa lẳng lặng nhìn Kỷ Nguyễn, cảm thấy cậu chắc hẳn vô cùng tò mò đối với cuộc sống đại học.
"Kỷ Nguyễn ——!"
Hàn Tiểu Lâm đang lôi kéo một người mặc áo màu lam ở phía xa, tinh mắt mà nhận ra Kỷ Nguyễn, nhảy nhót điên cuồng vẫy tay với cậu.
Kỷ Nguyễn bị bộ dáng như chú khỉ của cậu ta chọc cười ra tiếng.
Cố Tu Nghĩa vỗ vai Kỷ Nguyễn: "Đi đi."
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy còn anh?"
Khóe môi Cố Tu Nghĩa cong nhẹ, bộ dáng nói chuyện dịu dàng: "Bạn học cũ hẹn ở quảng trường phía bắc, em chắc đã nghe qua chỗ đó? Lát nữa tôi sẽ tìm em."
"Ừm...!Cũng được." Kỷ Nguyễn nghĩ, Cố Tu Nghĩa cũng không phải đến đây ngồi không.
"Đúng rồi," Ngón tay Cố Tu Nghĩa chỉ chỉ, nhắc nhở: "Đừng chạy, đi đường chậm rãi."
"Tôi biết rồi." Kỷ Nguyễn vẫy tay với hắn, quay đầu đi về phía Hàn Tiểu Lâm bên kia.
Cố Tu Nghĩa nhìn Kỷ Nguyễn đi xuyên qua đám người tụ tập với bạn bè, ban đầu còn ngoan ngoãn đi đường, vừa đến chỗ Hàn Tiểu Lâm liền kề vai bá cổ, hai bước thành một bước.
Không biết Hàn Tiểu Lâm nói cái gì mà khiến Kỷ Nguyễn cười vô cùng vui vẻ, khóe miệng giương cao, đôi mắt cong cong xinh đẹp, là nụ cười chỉ thuộc về tuổi 18.
Biểu tình Cố Tu Nghĩa cũng trở nên nhu hòa, lắc đầu, xoay người đi về hướng bạn mình.
Bắc Đại không thiếu nhất chính là nhân tài, học cùng trường với nhau mấy năm ít nhiều cũng đã từng gặp qua, người đến lôi kéo làm quen Cố Tu Nghĩa hết đợt này đến đợt khác.
Di động vang lên, là điện thoại từ Tống Lĩnh, Cố Tu Nghĩa ấn nghe.
"Sếp, Tiểu Nhã nói ngài thay đổi địa chỉ nhận hàng thành địa chỉ của biệt thự?" Tống Lĩnh hỏi: "Ngài tính dọn về đó ở sao?"
"Ừ." Cố Tu Nghĩa uyển chuyển từ chối ly sâm panh từ nhân viên phục vụ, nói: "Sau này có đồ gì gửi về, đừng đưa đến căn hộ nữa."
"Sao đột nhiên