"Nhà" trong lời Cố Tu Nghĩa không phải chỉ biệt thự mà là căn hộ hắn thường ở.
Phong cách trang trí bên trong căn hộ cũng giống như biệt thự, vô cùng tối giản, sử dụng tông màu lạnh là chủ yếu.
Kỷ Nguyễn vừa bước vào nhà không lập tức tới phòng khách mà nhìn xung quanh một vòng, sau đó liền che miệng hắt hơi mấy cái liên tiếp.
Cố Tu Nghĩa đặt một đôi dép đi trong nhà trước mặt cậu, đẩy vai cậu đi về phía trước: "Thay dép, lập tức đi tắm nước nóng."
Một đôi dép lê rất lớn, hẳn là cỡ chân của Cố Tu Nghĩa, vì thế Kỷ Nguyễn đi không vừa, bị Cố Tu Nghĩa đẩy liền lảo đảo hai bước, lại bị người phía sau túm lấy.
Cố Tu Nghĩa đỡ vai Kỷ Nguyễn kéo cậu vào lồng ngực mình, lúc này mới chú ý đến đôi dép dưới chân cậu.
Vì để Kỷ Nguyễn không bị ướt chân khi vào nhà tắm, hắn đưa cho cậu một đôi dép màu đen bình thường, nhưng chân Kỷ Nguyễn thực sự quá nhỏ, ngón chân lộ ra cuộn lại, vì mưa lạnh mà nhìn hơi trắng bệch.
Cố Tu Nghĩa sửng sốt, mày nhăn lại: "Đi không vừa..."
Hắn ôm Kỷ Nguyễn trong lòng, bạn nhỏ không chỉ vai gầy lưng mỏng, eo cũng nhỏ nhắn như vậy, quần áo bị ướt dính sát vào cơ thể, bàn tay dường như có thể cảm nhận được hình dáng thắt eo.
Trái tim Cố Tu Nghĩa giống như bị cào một cái, nhẹ nhàng sượt qua, mang theo cảm giác tê dại khó nói, máu từ tim chảy đến đầu ngón tay.
Tóc Kỷ Nguyễn bị ướt, Cố Tu Nghĩa chưa trả lại ốc tai bên ngoài cho cậu, suy nghĩ một lát, ghé sát bên tai trái cậu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Nơi này của tôi không có dép cỡ nhỏ."
Căn hộ này là nơi Cố Tu Nghĩa dùng để nghỉ ngơi hằng ngày, rất ít khi mời bạn bè đến, mà có tới thì cũng đều là những người đàn ông trưởng thành, dáng vóc tương tự hắn, dù không đúng size chân thì cũng miễn cưỡng đi được.
Đôi dép hắn đưa cho Kỷ Nguyễn là dép mới chưa dùng bao giờ, không nghĩ tới bạn nhỏ lại đi không vừa.
Kỷ Nguyễn cũng cúi đầu nhìn chân, kích cỡ đúng là lớn hơn rất nhiều, đi lại không thoái mái nhưng vẫn có thể dùng.
Cậu bị đông lạnh không chịu được, mà trên người Cố Tu Nghĩa vẫn rất ấm áp, bản năng của động vật nhỏ là hướng lại gần nguồn nhiệt, cậu cũng vậy.
Cậu không đẩy Cố Tu Nghĩa ra, hít mấy hơi, nói: "Không sao, đi cái này cũng được."
"Không được." Cố Tu Nghĩa nửa ôm mang Kỷ Nguyễn vào phòng khách, lấy một tấm khăn lớn bọc lấy người cậu: "Đi không vừa lúc tắm dễ ngã."
Kỷ Nguyễn ngẩn ra, cảm thấy cũng có lí, gạch men sứ trong phòng tắm mà dính nước rất dễ trơn trượt.
Sô pha trong phòng khách được bọc vải sang trọng, bên trên còn trải một lớp thảm lông mềm mại, trên người Kỷ Nguyễn toàn là nước, sợ làm bẩn ghế nên cậu tìm một chiếc ghế dựa nhỏ ngồi xuống, lại nhìn đôi dép trên chân mình.
Cố Tu Nghĩa từ phòng tắm đi ra, tay cầm một chiếc khăn lông nữa, lập tức đi đến trước mặt Kỷ Nguyễn lau tóc cho cậu.
Kỷ Nguyễn bị xoa xoa, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Cậu vỗ mu bàn tay Cố Tu Nghĩa, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Cố Tu Nghĩa bới ra được một bé mèo lông xù xù từ khăn lông trắng, đôi mắt sáng trưng, nhưng màu môi có vẻ hơi nhợt nhạt, nhìn qua trang thái không tốt lắm.
"Sao vậy?" Cố Tu Nghĩa cúi người xuống: "Khó chịu?"
Bé mèo lắc đầu, những cọng tóc lộn xộn cũng theo đó rung rung: "Tôi đi đôi dép này đi tắm cũng được...!Tôi vừa nhìn lại, bên dưới có chống trượt..."
Khi Kỷ Nguyễn không mang ốc tai, lúc nói chuyện sẽ giống như một con vật nhỏ mới sinh, nói được nửa liền nhấp môi, vươn râu ra kiểm tra thử, phát âm rụt rè cẩn thận từng câu chữ.
Cậu không muốn để người khác lau tóc cho, Cố Tu Nghĩa cũng không miễn cưỡng, chỉ đành lau khô phần tóc gần tai phải, rồi giúp cậu đeo tai nghe lên.
Có thể là đột nhiên nghe được âm thanh, bả vai Kỷ Nguyễn run rẩy, bàn tay Cố Tu Nghĩa dán trên cổ và vai cậu, rung động dưới lòng bàn tay giống như cánh bướm đập cánh chuẩn bị bay lên.
"Cứ để vậy mà tắm." Cố Tu Nghĩa thu tay lai, không dấu vết vuốt ve đầu ngón tay: "Động tác chậm một chút, đừng khóa cửa."
Kỷ Nguyễn đang điều chỉnh lại ốc tai, nghe vậy liền ngước mắt nhìn: "Không khóa cửa!?"
Cố Tu Nghĩa: "......"
Cố Tu Nghĩa nhìn bạn nhỏ đột nhiên trở nên đề phòng cảnh giác, nội tâm phức tạp: "Chỉ cần em không bị ngã, tôi tuyệt đối sẽ không vào."
Ngữ điệu khi nói ra câu này vô cùng vững vàng, khuôn mặt bình tĩnh, áo sơ mi trên người mở hai nút trên cùng, đứng cách Kỷ Nguyễn nửa mét, nhìn qua đúng là một chính nhân quân tử.
Kỷ Nguyễn đối diện với hắn hai giây, thấy trong mắt hắn không có chút suy nghĩ nào khác, lập tức cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá, ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Được, tôi sẽ không khóa cửa, cảm ơn anh."
Khéo môi Cố Tu Nghĩa giương lên, ôn hòa cười xoa đầu Kỷ Nguyễn: "Không cần khách sáo, trước mắt em cứ mặc tạm quần áo của tôi, qu@n lót tôi cũng có đồ mới."
"Qu@n lót?!" Đôi mắt Kỷ Nguyễn trợn to.
"Làm sao vậy?" Cố Tu Nghĩa giống như thật sự không hiểu thứ đồ kia có bao nhiêu riêng tư, biểu lộ sự nghi hoặc một cách tự nhiên.
Kỷ Nguyễn cào cào chóp mũi, xấu hổ đến mức ngón chân cũng co lại: "Này....!Không, không không ổn lắm..."
Cố Tu Nghĩa đút tay vào túi quần, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi nhưng sắc mặt không mảy may thay đổi: "Tình huống bất đắc dĩ, yên tâm, tôi sẽ không có ý nghĩ gì khác, em cũng không cần để ý."
"Anh nói cái gì vậy?" Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng xấu hổ: "Tôi không nói đến chuyện này...!Tôi, tôi, tôi...!Haizz..."
Cậu lại cúi đầu nhìn ngón chân mình: "Tôi muốn nói...!là...!Kích cỡ không vừa...."
Còn phải nói à, Cố Tu Nghĩa là vai công chính trong truyện ngược văn kinh điển, kích cỡ kia người bình thường nào có thể so sánh! Kỷ Nguyễn cũng không muốn tự rước lấy nhục.
Cố Tu Nghĩa cứng đờ.
Giống như bị hứng một đạo thiên lôi phá trời, cật lực kiềm chế mới không lui sau nửa bước.
May mắn là Kỷ Nguyễn vẫn đang cúi đầu, bằng không có thể được thấy khuôn mặt mất khống chế của hắn.
Một tay Cố Tu Nghĩa chống bên hông, một tay hung hăng nhéo mày, vẫn là do hắn nghĩ không thấu đáo.
Hắn đã quên mất sự chênh lệch tuổi tác giữa hắn và Kỷ Nguyễn, trước mặt hắn là cậu thiếu niên mới 18 tuổi, sợ là còn chưa có mối tình đầu, sao có thể nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu óc chỉ có tôn nghiêm của đàn ông.
Cố tổng oai phong một cõi nay đầu óc lại đình trệ, nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu bạn nhỏ thất thần thật lâu.
Sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, khôi phục lại biểu tình, giơ tay nâng cằm bé mèo nhỏ để cậu ngẩng đầu lên, cứng ngắc an ủi: "Đừng quá buồn, em vẫn đang lớn."
Bé mèo nhíu mày, vô cảm cười: "Cảm ơn nhé..."
Cố Tu Nghĩa cũng biết câu nói kia chẳng khác nào ném EQ xuống đáy vực, quyết định không đề cập đến vấn đề phát triển của thiếu niên, lạnh nhạt nói: "Em không mặc được quần áo của tôi cũng đúng, nhưng vậy tắm rửa thế nào?"
Kỷ Nguyễn sớm đã có đối sách: "Nhà anh chắc là có máy sấy phải không?"
Cố Tu Nghĩa nhấp môi: "Đương nhiên."
"Vậy dễ thôi," Kỷ Nguyễn hắt xì một cái, xoa xoa chóp mũi: "Lúc tôi tắm tiện tay giặt luôn qu@n lót, sau đó sấy khô là có thể mặc lại.
Vải này mỏng, một lát là khô thôi."
Cố Tu Nghĩa nhướng mày, đúng là có thể làm như vậy.
Kỷ Nguyễn tự xoa mũi mình đến hồng hồng, Cố Tu Nghĩa dùng mu bàn tay xem xét nhiệt độ bên gáy Kỷ Nguyễn, hơi lạnh.
"Được rồi." Cố Tu Nghĩa giục: "Mau đi tắm đi, tôi sẽ mang quần áo để trước cửa phòng tắm."
Kỷ Nguyễn đúng là đang lạnh phát run, lập tức đi vào phòng tắm của Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa tìm một chiếc áo sơ mi hắn ít mặc nhất đặt trên ghế nhỏ bên ngoài cửa phòng tắm.
Tiếng nước chảy bên trong truyền ra, tấm kính mờ bị hơi nước che phủ, Cố Tu Nghĩa bỗng cảm thấy yết hầu hơi ngứa.
Hắn mở tủ lạnh ra lấy một chai nước khoáng, nghĩ đến Kỷ Nguyễn tắm xong cần có nước ấm để uống thuốc cảm, lại để chai nước vào tủ, đi đun nước nóng.
Lúc Kỷ Nguyễn ra ngoài, Cố Tu Nghĩa đang pha nước nóng và nước nguội với nhau đến khi được nhiệt độ mong muốn, hắn cầm cốc nước nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Phòng tắm lúc này đã tràn ngập hơi nước mù mịt, hơi nước tỏa ra theo động tác mở cửa.
Kỷ Nguyễn mặc áo sơ mi của hắn, trên vai vắt một chiếc khăn lông, nước còn đọng trên tóc nhỏ tí tách xuống.
Cậu đứng trước cửa lau chân ướt trên tấm thảm, bước vội tới phòng khách lấy máy sấy trên bàn.
Áo sơ mi của Cố Tu Nghĩa tròng trên người Kỷ Nguyễn, độ dài vừa đủ che khuất bắp đùi trên, ánh sáng từ đèn phòng khách chiếu xuống khiến hai chân thon dài thẳng tắp càng trắng hơn, như hòa với màu trắng sữa của chiếc thảm.
Làn da trắng như sữa, đầu gối và mắt cá chân lại hồng hồng.
Hô hấp Cố Tu Nghĩa cứng lại, siết chặt cốc nước dời mắt đi.
Kỷ Nguyễn ăn mặc như vậy, cho dù đặt ở trước mắt người đàn ông nào cũng không thể không có cảm giác!
Nhưng kết hợp với tình huống, về tình thì cũng có thể tha thứ.
Cố Tu Nghĩa uống ngụm nước hòng bình ổn lại suy nghĩ.
Đầu tiên, quần áo Kỷ Nguyễn đều ướt, chỉ có thể mặc đồ của hắn, àm cái áo sơ mi n ày là do chính hắn lựa, không thể vì Kỷ Nguyễn mặc đẹp mà biến thành quyến rũ người khác.
Tiếp theo, Kỷ Nguyễn vừa mới tắm xong, là hắn quên đưa cậu một đôi dép đi trong nhà, khiến cậu phải đi chân trần, làm hắn nhìn thấy những ngón chân màu hồng, này cũng không thể trách cậu.
Cuối cùng, Kỷ Nguyễn không mặc quần...!Đúng rồi, sao Kỷ Nguyễn lại không mặc quần?
Hắn rõ ràng đã để một chiếc quần thể thao trên ghế sô pha!
Như để xác nhận việc này, Cố Tu Nghĩa nghiêng đầu nhìn sô pha, không sai, chính là cái quần thể thao màu xám kia.
Đồng thời, hắn cũng không thể tránh được mà nhìn thấy đôi chân bên dưới vạt áo của Kỷ Nguyễn.
Cố Tu Nghĩa đau đầu mà lấy tay đè giữa mày, có lẽ Kỷ Nguyễn cảm thấy như vậy không có vấn đề gì, thậm chí có khả năng không để tâm đ ến một người sống sờ sờ như Cố Tu Nghĩa đang đứng đây.
Đại khái là hiện tại trong đầu Kỷ Nguyễn chỉ có máy sấy và qu@n lót trên tay cậu, vừa ra là chạy vù tới sấy khô qu@n lót.
Từ từ......
Cố Tu Nghĩa vừa mới uống ngụm nước, chưa kịp nuốt xuống đã nghẹn lại ở cổ họng.
Bên dưới Kỷ Nguyễn không mặc gì....!Bên dưới không một mảnh vải che thân.....
Nhận ra điều này khiến trong đầu Cố Tu Nghĩa như có sét đánh đùng đùng nổ tung, đất đá văng khắp nơi, nháy mắt khiến hắn mất đi năng lực suy nghĩ.
"Khụ ——!"
Cố Tu Nghĩa bị sặc nước, oanh oanh liệt liệt mà ho mấy tiếng.
Kỷ Nguyễn chưa sấy tóc nên tạm tháo ốc tai bên ngoài xuống, âm thanh xung quanh trở nên mơ hồ, ngay cả khi Cố Tu Nghĩa không ngừng ho khan cậu cũng chỉ nghe được tiếng vang rất nhỏ.
Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai vai Cố Tu Nghĩa khẽ kích động.
Kỷ Nguyễn nhíu mày, do dự không biết có nên quan tâm hắn một chút không.
"Này..." Kỷ Nguyễn thử nói, sợ Cố Tu Nghĩa nhìn thấy còn lặng lẽ đem qu@n lót giấu sau lưng, lớn tiếng nói: "Anh cũng bị cảm sao?"
Lời vừa ra miệng liền cảm thấy không đúng, cậu không mang tai nghe, khó có thể điều chỉnh được âm lượng của mình.
Tuy cậu không nghe rõ lắm, nhưng cũng có thể cảm giác được lời này có âm điệu kì quái.
Kỷ Nguyễn giật mình vội dùng ngón tay đè môi lại, không tiếp tục nói nữa, cùng lắm thì lát nữa cho hắn một viên thuốc cảm.
Thời gian tắm rửa của Cố Tu Nghĩa lâu hơn dự tính.
Kỷ Nguyễn chậm rì rì sấy khô tóc, với lấy chiếc quần thể thao mặc vào, tìm túi để đựng quần áo ướt, lại pha hai cốc nước thuốc trị cảm, lúc này tiếng nước trong phòng mới ngừng lại.
Lăn lộn cả một ngày, Kỷ Nguyễn dựa trên sô pha mơ màng buồn ngủ.
Cố Tu Nghĩa tắm rửa xong, khi bước ra đã bình tĩnh trở lại, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Trên bàn trà ở phòng khách có hai ly thuốc trị cảm, hơi nóng nhè nhẹ bốc lên, còn Kỷ Nguyễn thì xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trên sô pha, trong ngực ôm một cái gối, dường như đã ngủ rồi.
Cậu đã mặc chiếc quần thể thao màu xám của Cố Tu Nghĩa, áo sơ mi cũng cài kín cúc lên tận cổ.
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, đây mới là bé ngoan chứ.
Hắn vén tóc mái của Kỷ Nguyễn sờ trán, nhiệt độ vẫn ổn, không phát sốt.
Bàn tay của hắn lớn, đặt trên trán cũng đồng thời che một nửa đôi mắt Kỷ Nguyễn, thời điểm lông mi lay động muốn mở mắt, từ lòng bàn tay Cố Tu Nghĩa cảm nhận được những rung động rất nhỏ, như lông tơ lướt qua.
Đầu ngón tay Cố Tu Nghĩa cũng khẽ run theo chuyển động của lông mi, không dấu vết mà rút tay lại.
Thiếu chút nữa Kỷ Nguyễn ngủ gục luôn rồi, lúc này đầu óc còn