Đêm đó Kỷ Nguyễn mất ngủ.
Cậu vẫn tưởng rằng bản thân đã chấp nhận mình có khiếm khuyết về thính giác, có nhiều lúc còn tháo ốc tai xuống để hưởng thụ cảm giác yên tĩnh.
Nhưng khi việc này trở nên bị động lại có chút hoảng loạn.
Tai phải của cậu không có bộ xử lý âm thanh sẽ hoàn toàn không nghe được gì, bên tai trái vẫn nghe được một chút, nhưng âm thanh buổi đêm khi nghe vào tai xào xạc như tiếng thì thầm của ai đó, làm Kỷ Nguyễn phiền đến không ngủ được.
Rõ ràng trước kia khi đi ngủ cậu không dùng ốc tai cũng vẫn ngủ như bình thường, Kỷ Nguyễn không hiểu, vì cái gì không có nó cậu liền cảm thấy bất an như vậy.
Có lẽ đối với những người khiếm thính, dùng thiết bị trợ thính đã trở thành vật gây nghiện.
Khi đã có cơ hội được nghe thấy thì không ai muốn quay lại làm người điếc nữa.
Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn thức dậy rất sớm, lúc rửa mặt nhìn thấy đôi mắt thâm quầng trong gương, thật là không có một chút tinh thần nào cả.
Qua một đêm, vết thương hôm qua do bị mèo xô ngã đã thành một vết bầm tím trên xương quai xanh, phía sau lưng cũng thấy hơi nhói đau, nhưng cậu không thấy được gì, có lẽ cũng bị bầm rồi.
Kỷ Nguyễn thở dài trong lòng, quần áo của cậu không nhiều lắm, tìm nửa ngày mới tim thấy một cái áo thun cổ tròn để thay, miễn cưỡng che được vết thương trên xương quai xanh.
Có thể là do thể chất của nguyên thân quá yếu rồi, chỉ cần tâm trạng đi xuống khí sắc liền vô cùng xấu.
Ví dụ như hiện tại, Kỷ Nguyễn biết cơ thể mình không có vấn đề gì lớn, nhưng nhìn qua thật giống như một nhân viên công chức chế độ 996 (*) bị bóc lột suốt một tháng.
(*) Chế độ 996: một văn hóa làm việc khắc nghiệt trong các công ty lớn ở Trung Quốc, làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần.
Kỷ Nguyễn nhìn chằm chằm gương một lát, cuối cùng vẫn dùng nước ấm rửa mặt, lấy khăn lông xoa xoa mấy cái, định dùng hơi nóng giúp gương mặt hồng hào một chút.
Trong phòng hình như có người bước vào, Kỷ Nguyễn sợ có người gõ cửa mà mình không nghe thấy nên vẫn luôn để cửa mở.
Cậu buông khăn mặt đi ra khỏi nhà tắm, vừa lúc chạm mặt Cố Tu Nghĩa và trợ lí Tống phía sau hắn.
Cố Tu Nghĩa đã chỉnh trang tươm tất, sơ mi trắng cùng bộ âu phục màu xám, vừa sạch sẽ phong độ nhưng vẫn nhẹ nhàng.
Tóc mái của Kỷ Nguyễn bị nước làm ướt, một vài sợi dán trên trán, cậu tùy ý vuốt qua, thấy hai người đến gần liền cười chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Trợ lí Tống lập tức khóe léo cười đáp lại: "Chào buổi sáng, cậu Kỷ."
Cố Tu Nghĩa không nói chuyện, tầm mắt dừng trên mặt Kỷ Nguyễn một lát rồi lại rời lên tóc cậu.
Đứa nhỏ này vừa mới dậy, đầu tóc còn rối bời, trên trán còn dính nước, thoạt nhìn trông rất qua loa tùy ý.
Cố Tu Nghĩa khẽ mím môi, muốn nhịn một chút, cuối cùng không chịu được mà bước tới gần vuốt thẳng mái tóc cho Kỷ Nguyễn.
Hắn vừa vuốt còn vừa nghiêm túc nói: "Cho dù trang thái không tốt thì trước mặt người ngoài cũng nên chú ý hình tượng một chút."
Hắn đứng gần cậu, từng chữ từng chữ rơi vào tai trái của Kỷ Nguyễn, tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng đủ để cậu hiểu được hắn nói cái gì.
Giọng điệu thật giống như ông chủ đi thị sát mỗi buổi sáng.
Kỷ Nguyễn từ trước đến này chưa từng đi làm, nay đột nhiên dược hưởng đãi ngộ này trong nháy mắt cảm thấy cạn lời.
Thế mà trợ lí Tống đứng phía sau còn vô cùng tán đồng mà gật đầu liên tục, biểu tình nghiêm túc đến mức làm Kỷ Nguyễn nghĩ, nếu giờ trong tay hắn mà có notebook nhất định sẽ cẩn thận ghi chép lại những câu nói dăn dạy của Cố tổng.
Bị bóc lột đến mất trí sao?
Kỷ Nguyễn không muốn nhiều lời, quay lại phòng vệ sinh sửa sang lại, sau khi cảm thấy ổn rồi liền cầm theo giấy tờ cất trong balo, cùng Cố Tu Nghĩa đi xuống lầu.
Hai người sóng vai đi nhưng lại không nói lời nào, Kỷ Nguyễn do dự một lát mới mở miệng: "Ốc tai điện tử của tôi..."
Cố Tu Nghĩa đang đi ở bên phải Kỷ Nguyễn, nghe thấy cậu nói đang định đáp lại, dừng một chút, sau đó vòng qua bên trái rồi mới nói: "Bây giờ đi bệnh viên trước, làm cho em một cái ốc tai mới."
Kỷ Nguyễn bất ngờ trước việc này, hai mắt mở lớn: "Không đi đăng ký sao?"
Cố Tu Nghĩa lấy di động ra xem một chút, nói: "Tôi đã hỏi bác sĩ, thay thiết bị thu âm bên ngoài không mất nhiều thời gian, thay xong tới Cục Dân Chính cũng chưa muộn."
Bọn họ bây giờ đúng là giao tiếp có chút khó khăn.
Dù sao Kỷ Nguyễn vẫn nghe được một ít, dùng điện thoại gửi tin nhắn lại mất thời gian, nhưng muốn Kỷ Nguyễn nghe được thì hắn phải ghé sát lại bên tai trái của cậu.
Chỉ sợ hắn vừa nói được hai câu, tai cậu đã bị hơi thở của hắn làm cho ngứa ngáy.
Kỷ Nguyễn hơi nâng đầu chút là có thể thấy rõ từng vân môi của Cố Tu Nghĩa.
Đây không phải là khoảng cách tôn trọng đối với đối tượng kết hôn giả.
Kỷ Nguyễn yên lặng đồng ý với quyết định của Cố Tu Nghĩa, nhẹ nhàng thở ra mà cười rộ lên: "Cảm ơn anh."
Cố Tu Nghĩa lúc này mới ngẩng đầu lên từ di động, liếc mắt nhìn Kỷ Nguyện một cái.
Chiều cao hai người có sự chênh lệch, Kỷ Nguyễn còn đứng gần hắn như vậy.
Hành lang hơi tối, ánh sáng huỳnh quanh phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên mặt hắn, khiến đường nét của xương quai hàm lộ rõ sự sắc bén, gương mặt lạnh lùng càng thêm tính công kích.
Kỷ Nguyễn không hiểu vẻ mặt này của hắn.
Cố Tu Nghĩa cũng chỉ nhìn cậu một cái, giây sau liền buồn di động xuống nhìn sang chỗ khác, nói: "Tôi đã nói không cần khách khí như vậy, là do mèo của tôi đùa giỡn làm em bị thương, tôi nên xin lỗi em mới phải."
Làm cậu bị thương?
Kỷ Nguyễn hơi hoảng hốt, sau đó cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là do vết thương bị lộ ra một chút.
Cho nên vừa nãy Cố Tu Nghĩa đang nhìn cái này sao?
Người kia không đợi Kỷ Nguyễn trả lời dã đi trước, Kỷ Nguyễn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đứng tại chỗ sửa sang lại cổ áo rồi mới di xuống lầu.
- ------------------------------------
Một giờ sau, trong phòng nghỉ của một bệnh viện tư nhân.
Kỷ Nguyễn đã làm xong các quy trình kiểm tra bình thường, giờ đang ngồi cùng Tống Lĩnh trên sô pha chờ kết quả.
Bỗng có một nữ y tá xinh đẹp đi tới, ngồi xổm trước mặt Kỷ Nguyễn ôn nhu hỏi: "Muốn uống một cốc sữa không?"
Giọng nói của cô gái vô cùng dễ nghe, mỉm cười nói chuyện, kỷ Nguyễn hốt hoảng còn tưởng mình đi nhầm vào khoa nhi.
Tống Lĩnh ở bên nghe thấy liền cười nhạo, trêu ghẹo nói: "Lily, nói chuyện bình thường chút, người ta thành niên rồi."
Người gọi là Lily liếc mắt nhìn hắn một cái, "Tôi sao không nhìn ra? Đừng có mà lắm lời." Nhưng khi nói chuyện với Kỷ Nguyễn lại luôn tươi cười: "Em uống sữa không?"
Kỷ Nguyễn nhấp môi cười cười, nhẹ nhàng xua tay: "Không cần, cho em một cốc nước lọc là được."
"Nước lọc đúng không? Được, để chị đi lấy, chờ một chút nha." LiLy đứng dậy, đi hai ba bước đến máy lọc nước đằng kia.
Tống Lĩnh xua tay duổi người: "Được rồi dược rồi, đừng cứ nhìn người ta mãi thế." Sau đó lại chuyển hướng nói với Kỷ Nguyễn: "Đừng để ý, cô nàng này đều thích mấy người đẹp như cậu."
Tống Lĩnh không lại gần Kỷ Nguyễn mà nói giống như Cố Tu Nghĩa, nhưng vẫn cố ý nói chậm lại, đa phần cậu có thể nghe hiểu.
Cậu cười đáp lại, nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi: "Hai người quen biết nhau sao?"
Trong suy nghĩ của Kỷ Nguyễn, bệnh viện chỉ là nơi chữa bệnh, thậm trí ở đời trước vì bệnh nặng phải ở lại lâu còn cảm thấy ghét bỏ nơi này.
Nhưng hôm nay đến đây, nhìn dáng vẻ quen thuộc của Tống Lĩnh, gặp y tá hộ sĩ nào cũng sẽ chào hỏi hắn, Cố Tu Nghĩa còn đang đứng ở phía xa kia nói chuyện phiếm với bác sĩ.
Tống Lĩnh nhìn theo tầm mắt của Kỷ Nguyễn, nở nụ cười: "Đúng vậy, kia chính là bác sĩ sẽ điều trị cho cậu, cũng là bạn của Cố tổng."
Lông mày Kỷ Nguyễn giương cao, chuyện này cũng thật thú vị nha, quả nhiên bạn của tổng tài nhất định phải có một người làm bác sĩ, cậu cười khẽ lầm bầm: "Đúng là bạn tốt..."
Tỗng Lĩnh nghe thấy vậy nhưng không biết được nội tâm của Kỷ Nguyễn, còn tưởng tiểu